Năm con cá lớn, một con nặng khoảng hai ba mươi cân. Tuy rằng cá nhiều xương nhưng dù sao cũng là thịt.
Sói không thích ăn cá nhưng lúc không có thức ăn, ngay cả cỏ bọn họ còn ăn được huống chi là cá.
Diệu và Tinh chạm vào cổ nhau tỏ vẻ hữu nghị.
Thụ còn chưa kịp nói gì thì hai con hồ ly đỏ đã nhanh chóng móc dây Leo vào tấm ván gỗ. Tinh lẽo lên tấm ván rồi chui vào chiếc túi da thú cột trên đó.
Ông ta đã già nên không chạy nổi nữa.
Giây tiếp theo, hai con hồ ly đỏ nhảy lên cùng lúc, nhanh chóng biến mất trước hang động sói.
Thụ liếʍ chóp mũi: "Đã là hàng xóm nhiều năm rồi, sao bọn họ còn sợ chúng ta như vậy?"
Thảo nhẹ giọng nói: "Bây giờ là mùa đông, thức ăn thiếu thốn."
Thụ vẫn không hiểu: "Chúng ta cũng không phải là bộ tộc móng đen mà!"
Chỉ có bộ tộc móng đen mới ăn người thú khi không có thức ăn, mà những nô ɭệ người thú của họ vì lo sợ bản thân sẽ bị ăn thịt nên sẽ liều mạng tích trữ thức ăn trong mùa đông cho bộ tộc móng vuốt.
Bởi vậy, mặc dù hiện tại là mùa đông nhưng khi chiến đấu, người thú của bộ tộc móng đen đều mập mạp, vạm vỡ.
Nhớ lại chuyện này, Thụ lại tức giận vì bản thân đã không phát huy tốt trong trận chiến lần trước.
Nếu là lúc khác, bộ tộc móng đen dám đến đây kɧıêυ ҡɧí©ɧ thử xem!
Y nhất định sẽ cắn chết bọn họ.
Sau khi tiễn Tinh về, Thụ cười hì hì ngậm một con cá lớn đi xung quanh Bạch Nguyên một vòng.
Bạch Nguyên nhìn chằm chằm vào con cá lớn kia, nhưng trong đầu cậu lại nhớ đến sơn động nhỏ chứa thịt.
Không đủ ăn…
Móng vuốt của Bạch Nguyên vỗ lên người con cá có kích thước xấp xỉ cậu.
Thụ cười đắc ý, con non rất thích động vật dưới nước.
"Em không ăn được cá, nhìn cho biết là được rồi. Đợi đến lúc nước sông ấm áp, ta sẽ bắt cá sống cho A Nguyên chơi."
Khi lớp lông trên đầu được Diệu liếʍ, hai mắt Bạch Nguyên sáng ngời, cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Diệu vẫn luôn đứng phía sau cậu đúng lúc thè lưỡi, rửa mặt cho cậu.
Bạch Nguyên nhắm mắt, chờ đến lúc đầu lưỡi to lớn liếʍ lông xong, cậu mới trừng mắt nhìn vào dấu vết do bản thân tạo ra trên thân cá.
Trong lòng cậu lập tức xuất hiện một ý tưởng, nhưng cậu phải tìm một cơ hội thích hợp mới được.
Bạch Nguyên nhìn thoáng qua lớp tuyết đọng ngoài cửa hang rồi kìm nén suy nghĩ trong lòng xuống, lặng lẽ nhìn cá lớn bị mang vào trong hang.
Cậu cúi đầu, đặt móng vuốt của mình lên móng vuốt to lớn của Diệu.
"Diệu, tại sao cơ thể tôi lại nhỏ hơn anh nhiều như thế?"
Diệu híp mắt, mùi cá vẫn còn vấn vương nơi chóp mũi: "Bởi vì em vẫn chưa trưởng thành."
"Nhưng chẳng phải chỉ còn một năm nữa thôi sao?"
Trong số những con sói trong hang, cơ thể của cậu nhỏ nhất. Nhưng cũng may là vẫn còn vài con sói giống cậu, đều nhỏ hơn Diệu rất nhiều.
Diệu đặt cằm lêи đỉиɦ đầu cậu, lười biếng nói: "Em là á thú nhân, tất nhiên không thể to lớn như thú nhân được."
"Á thú nhân?"
Bạch Nguyên rất mờ mịt với ký ức của con sói trắng nhỏ.
Cậu cũng không biết á thú nhân là gì?
Diệu lại liếʍ lên mặt cậu, trong ánh mắt hắn xuất hiện sự thương hại.
Ngay sau khi chào đời, thú nhân sẽ đi theo cha mẹ học tập kiến thức sinh tồn. Nhưng từ khi A Nguyên ra đời đã hơi ngốc nghếch, mặc dù trước kia hắn đã từng giảng giải cho cậu nghe nhưng rất rõ ràng là khi đó Bạch Nguyên chẳng tiếp thu được bao nhiêu.
Diệu ôm cậu vào ngực, hắn nhìn ngọn lửa hừng hực trước mắt, giọng nói của hắn hơi trầm thấp: "Nơi chúng ta sinh ra gọi là Đại Hoang, tộc sói đen cư trú ở phía đông Đại Hoang. Ở đây có rất nhiều thú nhân, nào là hồ ly, sói, gấu, chim... Thú nhân có thể sống trong dạng hình thú cũng có thể biến thành hình người."
Bạch Nguyên ngẩng đầu, trong đôi mắt màu hổ phách tràn đầy sự tò mò.
"Vậy á thú nhân thì sao?"
"Nếu phân chia rõ ràng thì thú nhân gồm hai nhánh là thú nhân và á thú nhân. Á thú nhân cơ thể nhỏ gầy, không giỏi chiến đấu nhưng rất nhanh nhẹn, đồng thời có thể mang thai và sinh ra con non."
Diệu cúi đầu, từ từ ép sát vào Bạch Nguyên.
Chóp mũi ướŧ áŧ của hai người cọ vào nhau, hắn cười nói: "A Nguyên là á thú nhân."
Cậu cảm thấy chóp mũi hơi lạnh.
Bạch Nguyên sửng sốt, đến khi bừng tỉnh thì hai lỗ tai cậu run lên, sau đó cậu vùi đầu vào lớp lông dưới cổ Diệu.
"Ngượng ngùng à?" Tiếng cười truyền vào lỗ tai cậu.
Bạch Nguyên ấp úng: "... Không có, vậy Diệu là thú nhân đúng không?"
"Ừ. Thú nhân giỏi chiến đấu, giữ nhiệm vụ bảo vệ bộ tộc, bảo vệ á thú nhân và con non trong bộ tộc."
"Ồ!" Bạch Nguyên vẫn trốn trong lớp lông của hắn, không chịu lui ra. Hơi thở nóng ấm phả vào mặt cậu, hai bên trái tai cũng nóng hừng hực.
Diệu tỉ mỉ giảng giải lại cho Bạch Nguyên nghe những chuyện mình từng nói một lần nữa.
Khói mù trong hang động thoát ra ngoài theo lỗ hổng phía trên, những người sói đang ngủ vẫn che chở cho phần bụng đã hết đau.
Thảo biến thành hình người, thân ảnh gầy yếu đi xuyên qua bầy sói, kiểm tra miệng vết thương cho từng con sói bị thương.
Không gian trong hang động sói rất yên tĩnh, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng tuyết đọng trên cây rơi xuống đất.
Thoáng chốc, trong hang động chỉ còn lại giọng nói của Diệu.
Trên lớp da lông thật dày, trong hai chân trước của một con sói đen lớn đang ôm lấy một con sói nhỏ màu trắng trông y hệt như viên gạo nếp. Con sói nhỏ màu trắng ngẩng đầu, vừa im lặng vừa nghiêm túc lắng nghe.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Khi Thụ dẫn theo hai con sói đen phân chia rễ cây và quả dại, bầu không khí trong hang động mới náo nhiệt trở lại.
Bạch Nguyên xếp hàng theo mọi người, phía sau cậu, Diệu thong thả đứng dậy và xếp hàng sau lưng cậu.
Thụ: "Mỗi con sói được một bó cỏ và hai quả dại chua."
Một bó cỏ cũng chỉ nặng khoảng một cân, Bạch Nguyên ngậm lấy phần cỏ và quả dại của mình, lảo đảo quay về vị trí cũ.
Diệu muốn giúp cậu nhưng Bạch Nguyên lại nghiêng đầu né tránh.
Thân thể bé xíu, tròn trịa bước đi xiêu vẹo làm tròng mắt của những con sói khác thấy đều co lại.
Con non đúng là thứ dễ thương nhất.
Bấy giờ, Bạch Nguyên đang ăn rất cẩn thận.
Hương vị của quả dại lần này khác với lần trước, nó không ngon chút nào. Thế nhưng khi cậu cẩn thận nhai nuốt rễ cây thì lại cảm nhận được hương vị khác biệt, càng nhai càng ngọt.
Bạch Nguyên thoáng liếc nhìn về phía Diệu, không hiểu tại sao lần này hắn lại không ngăn cản cậu.
Trong hang có khoảng hai ba mươi con sói, dù có tiết kiệm thì số thức ăn tiêu hao trong một ngày cũng khá nhiều. Ánh mắt Bạch Nguyên chợt loé sáng, cậu âm thầm đưa ra quyết định trong lòng.
Ăn xong, Bạch Nguyên dè dặt chạm vào lòng bàn chân của Diệu.