Bộ tộc sói tru tréo khiến đám chó hoang đang định thừa cơ hội tập kích giật mình, lập tức bối rối mà chuồn vội.
"Lũ sói lại phát điên rồi!"
"Bị phát hiện rồi, chúng đến rồi!"
"Chạy mau, chạy mau! Chạy đi!"
Diệu cảm nhận được cảm xúc của tộc nhân.
Khóe mắt hắn đỏ ửng, không ngừng dùng chóp mũi cọ vào bụng Bạch Nguyên.
Nguyên bé hơn hắn mười tuổi, từ khi ra đời đến nay cũng do một tay hắn chăm sóc. Hắn chăm sóc Nguyên rất tốt, dù trong mùa đông túng quẫn khó khăn thì màu lông sói trắng vẫn bóng loáng, tứ chi mập mạp như cầu tuyết.
Cảm nhân thân thể sói trắng hơi lạnh một chút, Diệu chỉ biết liều mạng ôm lấy cậu. Lửa đốt vào lông hắn làm cháy loang lông, nhưng hắn không để ý chút nào.
... Làm sao đây?
Diệu vùi đầu vào cổ Bạch Nguyên, nức nở nói: "Nguyên, đừng đi."
Chủng sói ở Đại Hoang cả đời chỉ chọn một người bạn đời. Diệu là bạn thân của bố Nguyên, lại còn lớn hơn Nguyên nên sau khi cậu mất bố mẹ thì được Diệu một tay nuôi nấng.
Họ như hình với bóng, thú nhân trong bộ tộc đã nhận định họ là bạn đời rồi.
Nhưng giờ đây...
"Ú!"
"À ú..."
"À ú..."
Tiếng sói tru thê lương như sóng biển, từng đợt đánh vào nền đất trống trải, chạm vào cỏ cây nơi rừng rậm, biết bao thương tâm và phẫn hận.
"Tư tế, bộ tộc sói đen gặp chuyện rồi!"
Tư tế hồ ly trắng nhìn về phía động sói trên núi, trầm mặc một lúc: "Sợ rằng có con sói sắp đi rồi."
Mỗi khi có thú nhân sắp ra đi, bộ tộc sói đen sẽ tru to đến xé toạc không gian. Đây là truyền thống của họ, là cách sói tiễn đồng bọn của mình một đoàn cuối cùng.
"Lại một con sói sắp chết sao?"
Một con hồ ly đỏ ngồi xếp bằng ngay trên cái đuôi xù của mình. Chi trước hắn bất an chạm nhẹ cái đuôi: "Nếu cứ thế này thì tộc sói đen sẽ biến mất."
Phía đông Đại Hoang cũng chỉ có mấy chục con sói này thôi.
"Có lẽ là vậy."
Có lẽ vậy...
Trong phạm vi vài trăm dặm quanh đây, tư tế của các bộ tộc nhỏ yếu được sói đen che cở đều nghĩ vậy.
Nghe thấy tiếng này thì khả năng cao là sói trắng bị bộ tộc vuốt đen bắt đi sắp mất rồi.
Sói trắng là biểu tượng của tư tế, dù có vô dụng thì chỉ cần tồn tại đã là hy vọng cho tộc sói rồi. Sói trắng mất thì đồng nghĩa với việc tộc sói cách sự diệt vong không xa.
Xưa giờ luôn vậy, không có ngoại lệ.
Nếu bộ tộc sói đen biến mất thì sợ rằng sau này họ sẽ không tìm được bộ tộc thủ lĩnh nào tốt như thế nữa, có lẽ sẽ lại sống cuộc đời nô ɭệ như nước sôi lửa bỏng khi xưa.
Trên đại lục Đại Hoang này trước nay ngươi không chết thì ta vong, lúc nào cũng trong trạng thái tranh đấu.
Bạch Nguyên tỉnh dậy, giành lại quyền làm chủ thân thể mình trong những tiếng tru tréo kỳ dị này.
Hơi ấm theo tiếng sói tru, từ trái tim truyền đến toàn thân. Cậu hơi nhúc nhích, cảm giác như những âm thanh này vọng từ thời viễn cổ xa xăm, trang nghiêm mà thương xót, nghe mà tái tê lòng.
Hàng mi dài màu trắng run lên, cậu cố sức mở mắt ra.
Trong cơn mông lung, nghe thấy tiếng nức nở đè nén, khóe mắt Bạch Nguyên cũng ướt theo.
Thật kỳ lạ, bây giờ cậu có thể cảm nhận được mình có sự liên kết với bầy sói này, cũng nghe hiểu sự bi thương trong tiếng tru ấy.
Trí nhớ mơ hồ nói cho cậu biết rằng mình đã trở thành sói rồi.
"Đừng khóc, đừng khóc." Mặt được cọ nhẹ, Bạch Nguyên chìm vào lớp lông dày mềm mại.
Nhiệt độ cơ thể tăng cao, Bạch Nguyên lại cảm thấy nóng sốt đến mơ hồ, không rảnh bận tâm xung quanh.
Chớp mắt, cậu phát giác mặt bị ai đó đυ.ng khẽ, giọng hơi nghẹn ngào: "Không sao đâu..."
Trong hơi lửa ấm, Bạch Nguyên an tâm ngủ thϊếp đi.
Cậu chỉ cần cố gắng chịu đựng cơn sốt này là được rồi.
Cậu sẽ chịu đựng được thôi. Cuộc sống cô đơn suốt hai mươi tám năm qua cậu còn gắng gượng được thì thế này cũng đủ rồi.
Cậu muốn có người thân, cực kỳ muốn.
Cậu đã chán những cơm tất niên một mình lắm rồi.