Xuyên Đến Bộ Tộc Thú Nhân Nuôi Sói

Chương 46: Giải cứu tộc hồ ly đỏ

Hồ ly đỏ vô thức run rẩy một cái, trong miệng tràn ra một tiếng nức nở khe khẽ.

Xương bị gãy.

“Chú A Mộng, lấy cho cháu thêm một ít nước ấm. A Thảo, lấy cho tôi hai tấm gỗ mỏng dài bằng nửa cánh tay tôi, thẳng một chút. Lấy thêm một chút da thú nữa.”

“Thụ!”

“Hú!” Giọng nói của Thụ truyền đến từ bên ngoài.

Bạch Nguyên nhìn thoáng qua, thấy sói bên trong hang động đã đi ra ngoài một nửa, nhưng Hồ vẫn còn đang ở trong hang.

“Hồ, nấu một nồi canh cỏ gai.”

“Được.”

Bạch Nguyên cầm lấy một phiến đá được cắt lát dùng làm dao, cắt lông ở hai chân sau của hồ ly nhỏ.

“Hu hu.. Cha ơi.”

Bạch Nguyên sờ đôi tai đang run rẩy vì sợ hãi của hồ ly nhỏ, rồi vuốt ve bộ lông của nó.

Một tay không ngừng vuốt ve, một tay không ngừng xác định hướng đi của chỗ xương bị gãy.

Chờ khi Thảo trở về, cơn run rẩy của hồ ly nhỏ cũng gần như đã lắng xuống.

Bạch Nguyên căn chỉnh cho xương của hồ ly nhỏ vào vị trí phù hợp, lại để Thảo và Mộng xác định xem vị trí đã đúng chưa, sau đó đắp hồ lên miệng vết thương đã được làm sạch, dùng tấm gỗ kẹp lấy, rồi buộc các dải da thú vào.

Thảo đứng ở một bên hỏi: “Làm như vậy thì xương có thể phát triển được tốt phải không?”

Bạch Nguyên gật đầu.

“Nhưng cần phải căn chỉnh đúng, trong thời gian hồi phục cũng không được di chuyển.”

“Vậy cỏ Hồ mà A Nguyên vừa mới nói có tác dụng gì?”

“Khử trùng, nếu không thì vết thương có khả năng sẽ càng nặng hơn.”

Loại vết thương này sợ bị nhiễm trùng nhất, nhưng trước mắt cậu chỉ có thể làm được đến thế này.

Cậu sờ vào lưng bé hồ ly, có thể cảm nhận được khát vọng sinh tồn của nhóc con này.

Thừa dịp đang nấu canh, Bạch Nguyên ra ngoài xem một chút.

Đúng lúc Diệu đi vào, cúi người đυ.ng cậu một chút, Bạch Nguyên lảo đảo, bị ép ghé vào trên lưng hắn.

“A Diệu, có phải là bộ tộc hồ ly xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Ừm.”

Bạch Nguyên còn muốn biết nhiều hơn, nhưng hiển nhiên, Diệu không định nói nữa.

“Hồ ly nhỏ tỉnh rồi.” Diệu chuyển hướng sự chú ý của cậu.

“Tỉnh rồi sao?”

Bạch Nguyên quay đầu lại.

Hà lúng túng ôm lấy chiếc chậu lớn bằng con hồ ly nhỏ, hơi luống cuống mà nhìn con hồ ly bị sặc mùi cỏ gai đến mở mắt.

“Sói đen?” Bé hồ ly kìm nén tiếng khóc thút thít, bộ lông xù lên.

“Bộ tộc các ngươi đã xảy ra chuyện gì?” Diệu hỏi thẳng.

Vào mùa đông, các bộ tộc đều không cho phép con non ra ngoài. Hiển nhiên, tộc hồ ly đỏ đã xảy ra chuyện rồi.

“Bộ tộc, bộ tộc hu hu... Bộ tộc móng đen tới, ông nội bị cắn chết rồi, hu hu!!! Các ngươi mau cứu tộc hồ ly đỏ có được không! Cầu… Cầu xin các ngươi...”

Bạch Nguyên không đành lòng, cậu trượt khỏi lưng con sói đen to lớn, chạy tới xoa đầu hồ ly nhỏ như khi nãy.

Lúc đầu bé hồ ly rất sợ.

Cả người run rẩy, sau đó giống như cảm nhận được một hơi thở rất ấm áp, chân trước gác lên móng vuốt của Bạch Nguyên, chậm rãi bắt đầu khóc thút thít.

Sau khi cảm xúc ổn định, cậu nhóc kể lại toàn bộ tình hình trong bộ tộc.

Hóa ra ngày hôm qua, tộc hồ ly đỏ đã bị tấn công, thú nhân hắc ưng dẫn đầu vơ vét trong bộ tộc.

Thú nhân trong bộ tộc giấu kỹ con non, sau đó toàn bộ ra ngoài để chống cự kẻ địch.

Từ sáng đến tối, bọn nhỏ đều không dám ra ngoài.

Mãi đến khi trời tối, có thú nhân lục soát nơi ẩn náu của đám con non.

Bé hồ ly đỏ là con non thông minh nhất trong đàn, cậu nhóc biết thú nhân trưởng thành sẽ bị bắt đi làm nô ɭệ, còn con non thịt mềm, phần lớn đều không tránh khỏi vận mệnh bị ăn sạch.

Tộc hồ ly đỏ ở rất xa bộ tộc sói đen, nhưng là cậu nhóc biết bản thân nhất định phải cầu cứu bộ tộc sói đen.

Bởi vì chỉ có bộ tộc sói đen mới có thể cứu vớt tộc nhân còn lại của bọn họ.

Cho dù là làm nô ɭệ cho bộ tộc sói đen cũng vẫn tốt hơn bộ tộc móng đen.

Cho nên sau nửa đêm, hồ ly nhỏ liên tục dặn dò những bé hồ ly khác không được đi ra ngoài, còn mình thì đào hầm trong hố tuyết để rời khỏi bộ tộc.

Nhưng vừa ra khỏi bộ tộc, khi đang chạy trốn bị thú nhân linh cẩu nhìn thấy nên nó bị cắn đứt một cái chân.

Nhưng nghĩ tới bộ tộc, cậu nhóc chỉ có thể liều mạng chạy trốn, sau đó tiếp tục chui vào tuyết rồi trốn vào trong hốc cây mà mình quen thuộc.

Bé hồ ly đỏ thoát khỏi hồi ức, nhìn lên bầu trời bên ngoài.

Trời vừa chập tối.

Đây là lần thứ mấy trời tối rồi nhỉ?

Bé hồ ly đỏ giãy dụa: "Ta muốn trở về.”

“Đừng nhúc nhích, cậu hết muốn chân mình khỏi rồi à!” Giọng điệu của Bạch Nguyên rất nghiêm túc.

Hồ ly nhỏ cứng đờ, cậu nhóc biết đây là lời của người đã ôm mình.

Diệu nghĩ đến đức hạnh của bộ tộc móng đen kia, thầm rũ mắt xuống.

Trong thời gian ngắn như vậy, bộ tộc móng đen đã khôi phục trở lại.