Sau khi thu thập xong đàn cá, trời cũng đã sắp tối.
Hơn một nghìn con cá lớn được kéo đến trong hang, sau đó trước cửa hang động nổi lên một ngọn lửa hừng hực dữ dội, mọi người đều gϊếŧ cá, làm cá.
Bầu không khí náo nhiệt sôi động, nhưng không một con sói nào lên tiếng.
Bạch Nguyên cảm thấy kỳ quái, nhưng bởi vì thần kinh căng thẳng suốt một ngày, cậu bèn yên tâm ghé vào cánh tay Diệu mà ngủ mất.
Sau khi ngủ được một lúc, cậu cảm thấy đôi tay đang ôm lấy mình bị thay thế bằng một đôi tay khác, da đầu cậu căng lên, cũng không biết đã chạm rơi mấy sợi lông của cậu rồi.
Cuối cùng vào lúc trở lại tay của Diệu, khi cảm nhận được xúc cảm quen thuộc, cậu mơ mơ màng màng mở mắt.
"A Diệu."
"Ăn thịt."
"Ưʍ."
Khi cậu tỉnh dậy, bầu không khí giữa bầy sói vẫn im lặng như cũ.
Rõ ràng là chúng ta đã bắt được cá, sao mọi người đều có vẻ không vui vậy?
Lúc cậu đưa miếng cá đầu tiên vào trong miệng.
Thụ chép miệng một cái, vội vàng cúi đầu nức nở.
Ngay sau đó, người thứ hai, người thứ ba…
Những tiếng nức nở nghẹn ngào ngày càng nhiều hơn.
Cơn buồn ngủ của Bạch Nguyên hoàn toàn biến mất: "Sao vậy? Làm sao vậy?"
Khâu dùng lòng bàn tay to như cái quạt hương bồ xoa đầu con trai mình, viền mắt đỏ hoe.
Chú A Sơn thoáng cái cũng không nhịn được, gục vào người ông Khâu gào khóc.
"Hu hu…"
"Hu hu hu…"
Tiếng khóc kinh động đến cả trời đất, ngay cả quỷ cũng phải khϊếp sợ.
Bạch Nguyên thật sự đã bị dọa sợ, cậu lảo đảo bò từ trong lòng Diệu ra ngoài, kéo móng vuốt của con sói lớn đang che mặt cậu ra và nhìn từng con sói một.
Sói khóc hú khắp nơi.
Trong hang động trở nên ồn ào, còn náo nhiệt hơn cả chợ.
Mấy người Thụ kia khóc mãi, cổ họng cứ khóc rống lên, như ước gì có thể chảy thành mấy dòng sông.
"Chú A Mộng, đừng khóc."
Mộng dùng móng ôm lấy sói con vào trong lòng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
"Chú A Mộng..." Bạch Nguyên cảm thấy mất tự nhiên.
Đang yên đang lành, sao mọi người lại khóc chứ?
Phía sau bỗng có sức nặng ập tới, cậu quay đầu liền thì thấy Thảo đang nhào tới,
Thụ thấy thế cũng vừa chạy tới vừa gào thét: “Ta ôm cậu một cái, A Nguyên, để ta ôm cậu một cái.”
"A Nguyên, chú A Sơn ôm cháu một cái."
"Đến đây, ông Khâu ôm cháu một cái..."
Chỉ trong chốc lát, bộ lông trắng muốt của con sói đã bị nhấn chìm trong đàn sói.
"À hú."
"A Diệu, cứu tôi với!!!"
Sau một hồi loay hoay, A Nguyên ngơ ngác cũng đã được Diệu ôm vào trên tay, bộ lông sói trắng bay lên trên không trung, trông rất mơ mộng.
Bộ lông trên người ướt sũng còn vón thành cục, cũng không biết dính phải cái gì.
"Hú." Bạch Nguyên ngẩng đầu, yếu ớt kêu lên một tiếng
Diệu cúi đầu, hôn lên chóp mũi của cậu một cái.
“Để ta tắm cho A Nguyên.”
Nồi đá nấu nước nóng, Diệu không biết dùng loại cỏ gì xoa lên người cậu, hương thơm ngào ngạt, một hồi chiến đấu tắm rửa sạch sẽ cho cậu.
Ngay sau đó, cậu bị bọc trong một lớp da thú lau chùi một trận.
Sau đó lại được đặt lên đống lửa để hơ khô.
Toàn bộ quá trình đều cảm thấy ấm áp, không hề lạnh lẽo một tí nào.
A Diệu ôm lấy cậu, một bên đút cậu ăn thịt, một bên chải chuốt lông cho cậu, chờ đến khi lông khô thì bụng cậu cũng no rồi.
Bên kia, những con sói khác vẫn nhìn cậu với ánh mắt đau buồn.
Móng vuốt của Bạch Nguyên cứng đờ lại, ngay lập tức lao vào trong lòng của Diệu.
Các chú các ông gì đó đều đáng sợ nhất đấy.
*
Đến nửa đêm, bầy sói cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Trong hang động âm u, Bạch Nguyên bị con ngươi màu xanh biếc của đàn sói nhìn chằm chằm, khiến cậu muốn không sợ cũng không được.
Cậu nhích người và co thành một quả bóng dưới lớp da thú, cơ thể cuộn tròn rúc vào bên cạnh cổ Diệu, thì thầm nói: “Diệu, sao các chú cứ nhìn ta thế?”
Có phải là đang muốn nắm lấy hai chân sau của nó lắc mấy cái, rồi nhìn xem bên dưới cậu có cái gì khác hay không?
Diệu dùng đôi bàn tay to lớn ôm lấy sói trắng nhỏ, chóp mũi thoang thoảng mùi cỏ xanh thơm ngát.
“Bọn họ thích em, còn ăn nhiều cá quá nên no căng thôi.”
"Vậy sao?"
Bạch Nguyên dịch chuyển cái mông nhỏ đến gần bên Diệu một chút, móng nhỏ đạp chỗ da thịt ở cổ của anh, cảm nhận được mạch đập đều đặn của anh,
Một lúc sau, cơn buồn ngủ trong tiềm thức lại bắt đầu trỗi dậy.
Chỉ một lát sau, cơ thể nhỏ bé chậm rãi phập phồng rồi chìm vào giấc ngủ.
Cậu dán lên người của Diệu, ôm chặt lấy anh, có lẽ là do hành động vừa rồi của sói đen đã khiến cậu cảm thấy sợ hãi, nếu được cho phép thì cậu cũng muốn khóc.
Nhưng cậu đã là người trưởng thành, sau này cậu sẽ là Đại tế ti, cậu không thể khóc được!
Trong giấc ngủ say, từ khóe mắt của con sói trắng nhỏ rơi xuống những giọt nước mắt nhỏ như pha lê.
Diệu nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lau nó đi, tròng mắt xám cũng trở nên sâu thẳm.