Tống Nhất nhìn lên bầu trời mây đèn ùn ùn, cười ha ha: “Cuối cùng hôm nay cũng tới.”
Phạm vi trăm dặm xung quanh đã không còn bất kỳ ai. Ai cũng biết, hôm nay là ngày Tống Nhất đạo quân Độ Kiếp. Nếu như Độ Kiếp thành công, cô có thể phi thăng. Nếu như không thành, vậy thì ngủm luôn.
Giới tu tiên đã mấy trăm năm không có người phi thăng rồi, Tống Nhất được cho là người có hi vọng nhất.
Nhưng nạn lớn mặc kệ thành hay không thành, lực phá hoại đều cực kỳ khϊếp người. Tu sĩ không muốn bị cuốn vào trong đó tất nhiên đã sớm tránh đi rất xa, đương nhiên dù người đã trốn xa rồi, nhưng vẫn có cách nhìn chằm chằm động tĩnh bên này.
Kiếp nạn chưa bổ xuống, nhưng Tống Nhất biết, nạn lớn đã tới, bởi vì đó là kiếp tâm ma.
Trước mặt cô xuất hiện vô số “cô”.
"Một mình phi thăng, thậm chí ngay cả tâm ma cũng không chém được, có buồn cười không?"
"Cô một đường gϊếŧ thầy, gϊếŧ bạn, người tay đầy máu tanh như cô, sao có thể phi thăng? Loại rác rưởi như cô, phi thăng thì thế nào?"
"Tống Nhất" trước mặt cô đang biểu diễn từng chuyện xảy ra.
Người thân bạn bè, từng người bị gϊếŧ, một thân một mình.
Cô nắm chặt kiếm trong tay, ánh mắt không chút dao động: "Tôi chỉ gϊếŧ người đáng bị gϊếŧ."
Đúng vậy, những kẻ đó đều là người đáng bị gϊếŧ.
Cô sinh ra đã bơ vơ, không cha không mẹ, là một kẻ ăn mày, lại được soi ra căn cốt tuyệt vời, được thượng tiên thu làm học trò. Cứ tưởng rằng đã bắt đầu nghịch thiên cải mệnh, không nghĩ tới toàn bộ giới tu tiên, so với kẻ ăn mày cướp xương có gì khác nhau.
Thầy nhận cô làm học trò chẳng qua chỉ xem cô như tài liệu luyện đan, ông ta muốn chiếm căn cốt của cô, đổi căn cơ tốt hơn cho bản thân.
Sau khi bị cô nghe lén được chân tướng, người thầy luôn đối đãi cô như con ruột đột nhiên trở mặt: "Nếu không phải là vì mày có căn cốt như thế, sao tao lại nhận một kẻ ăn mày làm học trò được chứ? Để mày sống tốt lâu như vậy, hẳn trong lòng mày nên biết ơn tao mới phải."
"Nếu thế giới này đã như thế, đâu thể nào vô duyên vô cớ mà tốt được. Đến lúc mày nên báo đáp thầy rồi."
Tống Nhất sắp xếp gϊếŧ ngược ông ta, bản thân bị thương nặng trốn chạy.
Khi đó cô không hiểu ý ông ta, cô đau khổ không chịu nổi, nhưng lại giãy dụa muốn sống.
Sau này cô dần dần hiểu ra.
Có thể là lúc bị bạn thân nhất đâm một kiếm hủy đi kim đan mới hiểu.
"Tôi với cô là thiên tài nhưng lại khác nhau. Tôi phải bắt lấy hết thảy cơ hội để chiếm lấy cơ duyên. Cô chết, cây cỏ Thiên Linh này sẽ là của tôi." Ánh mắt của anh ta lạnh lùng.
Tống Nhất hỏi: "Tình nghĩa giữa chúng ta, còn thua một cây cỏ Thiên Linh kia sao?"
"Tôi thật không biết nên nói cô là thiên tài hay là kẻ ngu, giới tu tiên đâu có chân tình? Cha con, thầy trò, đạo lữ... Nói cho cùng, cũng là vì mình. Bước trên đại đạo, phải chuẩn bị sẵn đoạn tình tuyệt ái, cô không xứng với tư chất của cô."
"Nhưng cô yên tâm đi, mạng của cô còn đáng giá hơn một cây cỏ Thiên Linh. Lấy đầu cô có thể đổi không ít Linh Thạch. Nếu cô đã quan tâm tình nghĩa này như thế, vậy thì dùng mạng cô làm đá kê chân trên con đường tu tiên của tôi đi."
Không gϊếŧ được cô, tất nhiên sẽ trở thành bàn đạp của cô.
Cuối cùng Tống Nhất không còn ôm suy nghĩ ngây thơ nữa, mạnh được yếu thua, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn mới là quy luật của thế giới này.
Thật ra năng lực thích nghi của cô khá mạnh, quyết tâm tàn nhẫn không nhỏ.
Suốt con đường nghịch thiên tu hành của cô, rốt cục chờ đến ngày này.
Tất cả mọi người nói cô đạo tâm kiên định, thẳng tiến không lùi. Trên thực tế từ rất lâu trước đây, tâm ma của cô đã xuất hiện, nhưng tất cả đều bị cô khống chế.
Vì sao muốn phi thăng? Vì sao muốn cầu đại đạo?
Cô không biết. Cô muốn đi đến điểm cuối nhìn xem, tất cả mọi người chăm chỉ cầu đại đạo có đáng để mọi người đạp lên tất cả hay không.
Cô đang trảm tâm ma, nhưng kiếm bản mệnh của cô lại trở nên rỉ sét cắt cùn.
Ngược lại kiếm trên tay tâm ma trở nên sắc bén hơn mọi thứ, mưa kiếm lít nhít lao tới phía cô, chiếu sáng mảnh đất trời này. Cơ thể cô như biến về thân xác người phàm, yếu ớt vô cùng.
Máu chảy tràn lan, tâm ma ôm lấy cô, nói: "Tôi chính là cô, từ lâu cô đã không muốn sống, bây giờ tôi sẽ giúp cô thực hiện nguyện vọng."
Rốt cục Thiên Lôi rơi xuống, biến tất cả thành bột mịn.
Tống Nhất cho là mình đã chết, nhưng cô lại lần nữa mở mắt.