Giới Tu Tiên Này Kỳ Lạ Quá

Chương 36

Tống Nhất trợn tròn mắt.

Thầy giáo Toán học rất hưởng thụ biểu cảm này của cô.

Tên của ông ấy có thể dễ dàng tìm được ở trên linh võng, có không ít học sinh biết đến tiếng tăm lừng lẫy của ông ấy, không biết cũng không quan trọng, bình thường ông ấy không thích tâng bốc bản thân.

Nhưng gặp phải đứa trẻ khó giải quyết như Tống Nhất, dù sao cũng phải lấy ra một ít thành tích mới có thể khiến cô phục sát đất.

Ông ấy xoa đầu Tống Nhất và nói: "Bây giờ đã biết rõ tầm quan trọng của Toán học chưa? Học giỏi Toán, đi khắp thiên hạ cũng không sợ. Phải ghi nhớ những lời mà thầy đã nói với em đấy nhé."

Tống Nhất gật đầu, đã quên mất chuyện mình không thích bị người khác xoa đầu.

Cô ngơ ngác trở về phòng học, những lời mà thầy giáo Toán học nói với cô đã có tác động rất lớn đến quan niệm của cô.

Lẽ nào từ trước đến nay cô vẫn luôn sai lầm ư?

Lý Văn Văn đang sốt ruột đợi cô, thấy vẻ mặt của cô không bình thường bèn truy hỏi: "A Nhất, cậu sao thế? Thầy nói gì với cậu? Chẳng lẽ muốn thêm bài tập cho cậu?"

Đối với cô bé mà nói, có lẽ chỉ có thêm bài tập mới có thể khiến cô bé có biểu cảm như trời sập thế này.

Tống Nhất bèn nói: "Thầy ấy nói với tớ, Toán học mới là nguyên lý của vạn vật, không biết Toán thì sẽ không biết tu tiên. Điều này có thật không?"

"Ôi dào, tớ còn tưởng cái gì. Mấy lời này cậu nghe xong rồi thôi, giáo viên của các môn học đều nói như vậy, môn học của bọn họ là quan trọng nhất. Giáo viên Văn sử cũng sẽ nói không học Văn sử không xứng tu tiên."

Lý Văn Văn xua tay, bày tỏ mình đã quá quen với chuyện này.

"Hả?" Biểu cảm nghiêm túc của Tống Nhất đã nứt ra.

Chẳng lẽ vừa rồi thầy giáo Toán học lừa cô hả?

Cô đã thực sự nghi ngờ bản thấy đấy.

"Cái này không quan trọng." Lý Văn Văn phát biểu kiểu học sinh dốt: "Trên sân tập có thi đấu bóng kiếm, chúng ta đi xem đi! Tiết sau là Đạo đức tư tưởng, môn này đơn giản nhất, giáo viên cũng tốt nhất, chúng ta trốn tiết đi xem thi đấu đi!"

Lý Văn Văn đứng ngồi không yên như vậy là bởi vì vội đi xem bóng kiếm. May mà cô bé khá là có nghĩa khí, thế nên mới dùng chút kiên nhẫn ít ỏi để chờ Tống Nhất.

Bóng kiếm là hạng mục thi đấu thể thao quan trọng ở giới tu tiên, chỉ có tu sĩ Trúc Cơ Kỳ trở lên và biết ngự kiếm mới có thể tham gia, thường được tiến hành với hình thức 5V5, xem rất thú vị.

"Tớ đã chuẩn bị sẵn bùa con rối rồi!"

Đây chính là tác dụng của bùa con rối mà hồi sáng Lý Văn Văn mua với Lâm Tắc. Trốn tiết cũng không thể quá trắng trợn được, dù sao trong phòng học cũng phải có người ngồi, như vậy giáo viên cũng dễ dàng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng vào lúc này, lớp phó học tập Lộc San trở về, cô bé nói: "Đừng chạy, cô giáo nói tiết sau sẽ làm một bài trắc nghiệm khảo sát. Cho dù muốn trốn tiết thì cũng phải làm khảo sát trước, nếu không sẽ không có điểm chuyên cần."

Bùa con rối không thể thay thế con người làm bài kiểm tra được.

Lý Văn Văn lập tức ỉu xìu: "Chắc chắn là cô giáo sợ mọi người chạy hết nên mới nghĩ ra chiêu này."

Nhưng cô bé lại nhanh chóng lên tinh thần "Không sao, cái này đơn giản lắm, mười phút là xong. A Nhất, cậu cứ trả lời theo suy nghĩ của cậu là được, viết bừa là qua thôi, không hề khó chút nào. Nộp bài kiểm tra xong chúng ta gặp nhau ở ngoài lớp học."

"Được." Tống Nhất nghiêm túc đồng ý.

Cô vẫn chưa biết bóng kiếm là gì, nhưng bây giờ cô quyết định gác những thành kiến từng có kia sang một bên, nghiêm túc tìm hiểu thế giới này.

Cô muốn quan sát và nghiên cứu cẩn thận những thứ mà ngày trước cô chưa bao giờ để ý đến.

Những gì mà thầy giáo Toán học nói mâu thuẫn với nhận thức của cô. Cô không thể nói rằng những gì thầy giáo Toán học nói là sai, nhưng cũng không thể thừa nhận mình là người sai.