Giới Tu Tiên Này Kỳ Lạ Quá

Chương 25

Lý Văn Văn trợn to hai mắt: "A Nhất, sao cậu nói chuyện giống hệt như mấy tu sĩ khổ tu kỳ cục kia vậy? Tớ nói với cậu nè, cậu đừng có bị lừa, cậu phải ăn ngon uống ngon, sống thật vui vẻ mới là quan trọng nhất. Thảo nào cậu còn chẳng cười. Tớ từng trải nhiều, cậu phải nghe lời tớ."

Tống Nhất: ?

Rốt cuộc là ai nhắc nhở ai?

Một đứa bé tự xưng trải đời ở trước mặt cô?

Lý Văn Văn thấy cô có vẻ không phục, bèn gật gù đắc ý nói: "Cậu còn không biết quả vui vẻ."

"Được, không tính quả vui vẻ nữa. Cậu chơi "Tiên nữ thay đồ" đến cấp mấy rồi?" Lý Văn Văn thật lòng muốn so với cô một lần.

"Tiên nữ thay đồ là gì?"

"... Không thể nào! Cậu thảm thế! Ngay cả trò chơi thú vị như vậy mà cũng chưa từng chơi." Lý Văn Văn lại lục bài tập mà hôm nay giáo viên giao ra: "Vậy cậu có biết làm những bài tập này không?"

Tống Nhất xem thử đề bài:

1. Xem hết phim tài liệu "Kỷ nguyên tu tiên mới", em có cảm nhận gì? (Không ít hơn 500 chữ)

2. Có hai chiếc xe linh năng đi ngược chiều nhau từ hai nơi Giáp và Ất, vận tốc của mỗi chiếc xe linh năng là 200 km một giờ, ba giờ sau hai xe gặp nhau...

Nhìn thấy ánh mắt lơ mơ của Tống Nhất, Lý Văn Văn đã hiểu hết: Đây là một học sinh dốt còn dốt hơn cả cô bé.

Lý Văn Văn thở dài vỗ bả vai Tống Nhất và nói: "Ngày tháng cực khổ còn ở phía sau, cậu cũng đừng so với tớ nữa."

"Ủa chứ, không phải chúng ta học tu tiên à? Học cái này làm gì?"

Tống Nhất thề với thân phận của một đại lão Độ Kiếp Kỳ, tu luyện không cần cái này.

"Đây là những thứ cần phải học trong môn văn hóa cơ sở. Cô giáo nói rồi, cơ sở vững chắc thì tu luyện mới hiệu quả. Biết bên ngoài mà không biết bản chất, khi tu luyện dễ gặp phải nút thắt cổ chai. Thế nên chúng ta cũng đừng quan tâm đại đạo với không đại đạo gì nữa, ngay cả thi văn hóa cơ sở cũng không qua thì chỉ có thảm..."

Bản thân Lý Văn Văn không phải là đứa trẻ ngoan ngoãn gì, nhưng cô bé rất tiêu chuẩn kép, nếu có người ầm ĩ hơn cô bé, cô bé sẽ cảm thấy phiền phức. Đứa trẻ ngoan ngoãn còn hơi ngốc như Tống Nhất (Tống Nhất: ?) lại rất hợp ý cô bé.

Vì vậy cô bé hỏi Tống Nhất: "A Nhất, cậu không có cha mẹ đúng không? Cậu không có tiền tiêu vặt đúng không? Thế nên ngay cả "Tiên nữ thay đồ" cũng chưa từng chơi."

Thật ra cô bé hỏi như vậy có chút đâm vào lòng người, nếu đổi thành một đứa trẻ thật sự thì sẽ trở mặt với cô bé.

Nhưng đối với Tống Nhất mà nói thì chẳng là gì, cô từng nghe những lời độc ác hơn những lời này không biết gấp bao nhiêu lần, lời nói ngây thơ của một đứa trẻ chưa đến mức khiến cô kích động: "Ừm."

"Vậy cậu có muốn làm em gái tớ không? Làm con gái của cha mẹ tớ, bọn họ sẽ phát tiền tiêu vặt cho cậu, cậu chỉ cần đưa cho tớ một nửa là được, cậu có thể giữ lại một nửa."

Cô bé được hời, Tống Nhất cũng không lỗ, cả hai cùng có lợi.

Bàn tính của Lý Văn Văn kêu vang lách tách.

Tống Nhất: “...”

Đứa trẻ này nghiêm túc đó à?

Cô từng gặp rất nhiều người muốn trở thành người nhà của cô, mỗi người bọn họ đều mang ý xấu riêng, nhưng đều sẽ chơi chiêu tình cảm với cô.

Mục đích của Lý Văn Văn lại được biểu hiện rất rõ ràng, nhưng lần đầu tiên cô nghe nói muốn trở thành người nhà của cô là vì để cô cung cấp tiền tiêu vặt!

Nhưng theo quan điểm "Ăn chơi mới là quan trọng nhất" của đứa trẻ này, có lẽ không phải cô bé đang mưu toan gì với cô, mà là bản thân vốn đã thiếu thông minh như vậy.

Thấy Lý Văn Văn còn chuẩn bị lải nhải, Tống Nhất vội nói: "Tớ muốn ngủ."

Lý Văn Văn vẫn chưa thỏa mãn: "Thôi được rồi."

Trong một hoàn cảnh xa lạ như vậy, cách đó không xa còn có một người xa lạ đang nằm, Tống Nhất cho rằng mình sẽ rất khó ngủ.