Làm Sao Để Tôi Không Nhớ Chị Đây

Chương 1: Về nhà thôi

Ninh Khả kết hôn rồi.

Liên hôn gia tộc, đối tượng là Nhan Vân Trí của nhà họ Nhan.

Ninh Khả tính tình kiêu ngạo thất thường, nóng tính bốc đồng, xem như là không dễ động đến.

Nhan Vân Trí điềm đạm dịu dàng, đoan trang khí chất, nói chuyện với ai cũng nhẹ nhàng ôn tồn, rất được lòng mọi người.

Ninh Khả cực kỳ chán ghét cô ấy, con người này đoan trang giả tạo, giả tạo chết đi được.

Hơn nàng mười tuổi thì chớ, còn là mầm non bệnh tật, đi được hai bước cái thở không ra hơi.

Kết hôn được hai năm, hai người chia phòng, nước sông không phạm nước giếng, cũng gần như là cuộc sống góa vợ.

Cho đến khi một lần về đến nhà, Ninh Khả đưa tay đẩy cửa nhà tắm, không ngờ nhìn thấy Nhan Vân Trí đang tắm.

“Ninh Khả,” Giọng nói thanh thoát dịu dàng của người phụ nữ len lỏi trong nước ấm sương mù, “Không cần nhìn trộm đâu, quang minh chính đại mà nhìn.”

Ninh Khả hít sâu, mặt đỏ bừng, hung hăng đáp lại: “Ai nhìn trộm chị? Cùng là con gái với nhau, có gì đẹp mà phải nhìn!”

Nhưng kể từ ngày hôm đó, Ninh Khả chạy sai phần mềm rồi.

Lúc ăn cơm nhớ chị Nhan, đi bộ nhớ chi Nhan.

Ngay cả khi đi ngủ mà nghe thấy tiếng ho ở phòng sát vách, là tỉnh táo ngay lập tức không thể nào ngủ được nữa.

Nàng xong đời rồi.

Chương 1:

“Ninh Khả!”

“Hôm qua ở phim trường cô phát bệnh ngôi sao đá người khác phải không ạ?”

“Nghe nói hợp đồng đại sứ thương hiệu của cô bị Đường Hi giành ký rồi?”

“...”

Trong hàng vạn tiếng cách cách của máy ảnh, một loạt micro của các hãng truyền thông chĩa vào mặt. Câu hỏi được đặt ra liên tiếp, đa số đều không có ý tốt.

Ninh Khả đứng yên, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn xung quanh.

Nàng khoác một chiếc vest dài rộng màu đen, eo thắt chiếc thắt lưng da thanh mảnh, phối với chiếc váy hợp màu, đậm chất cuồng nhiệt thường thấy của nàng.

Nàng nhìn những phóng viên đang đặt ra câu hỏi, đôi môi dày đỏ mọng khẽ khàng nhấc lên, như cười như không.

Đám phóng viên thấy nàng có vẻ định trả lời, càng cố lao lên.

Năm ngoái Ninh Khả nổi hẳn lên nhờ một bộ phim thần tượng, nhan sắc hàng đỉnh, diễn xuất ổn, đáng ra hút fan nhiều lắm, nhưng lại không ngừng mắc những scandal mắc bệnh siêu sao, bắt nạt người mới, đúng kiểu dạng nữ phụ ác độc, nhưng cũng may có cái mặt này, mặc dù fan qua đường không chuộng nhưng fan chung thành cũng nhiều, chủ đề về nàng cũng không ngớt, cứ hai ba ngày lại lên tin tức, cả xấu lẫn tốt đều có.

Đêm nay cũng có hoạt động thời trang long trọng mời nàng đến đi thảm đỏ, trước khi hoạt động diễn ra lại bùng nổ tin tức nàng mắc bệnh siêu sao lại còn bị cướp đại sứ thương hiệu, câu hỏi của các phóng viên cũng vì thế mà thay đổi.

Quản lý Từ Giản đang mặc vest đen sơ mi trắng, nhưng lại thắt một chiếc cavat sεメy, gọi nàng: “Khả Khả, cứ đi trước đã.”

Hắn từng chứng kiến cảnh Ninh Khả sống chết với đám phóng viên, nhưng hôm nay phải quay về gặp sếp lớn, không thể gây thêm chuyện được.

Ninh Khả gật đầu, bước chân không ngừng, tiến về phía trước.

Đúng lúc này có một phóng viên vội vã nảy lên, tay cầm không vững, máy ảnh va thẳng vào mắt của trợ lý An Ngư!

Ninh Khả lại dừng lại.

Dù gì cũng đã va phải người, đám đông tạm thời giãn ra một chút, nhưng khi nhìn thấy người bị va phải chỉ che lại mắt trông vẻ như vẫn ổn, đám đông lại chen chúc lên, bị bảo vệ ngăn lại.

Ninh Khả kéo lại chiếc áo vest khoác ngoài, quay người hỏi An Ngư: “Va phải mắt rồi hở?”

An Ngư: “Chị Ninh, không sao đâu ạ. Chỉ hơi đau thôi, chúng ta đi thôi.”

Ninh Khả không đáp, quay lại thì thấy người phóng viên kia đã nhặt máy ảnh lên, rồi ung dung đi đến trước mặt nàng, máy ảnh vẫn dí vào mặt như vậy: “Cô Ninh…”

Ninh Khả không cảm xúc nhìn hắn ta, giơ tay đánh vào cánh tay hắn - lách cách một tiếng, ống kính máy ảnh rơi xuống đất, xoảng một tiếng vỡ rồi.

Tên phóng viên hét lên: “Cô đập máy ảnh của tôi làm gì? Tố chất của cô để đi đâu!”

“Tố chất?” Ninh Khả cười. “Bản thân anh có không? Lát nữa mời anh đi cùng trợ lý của tôi đến bệnh viện, đừng có vội bỏ đi.”

Từ Giản nhớ mang máng hắn tên Uông Miểu, hình như làm cho chủ biên tập nào đó, anh lườm hắn ta: “Cậu một vừa hai phải.”

Người tên Uông Miểu này lần đầu tiên gặp người quản lý không ngăn nghệ sĩ nổi giận, mà lại đi mắng mỏ cảnh cáo giúp, nhất thời ngơ người, quên cả đuổi theo.

Từ Giản quay người trông thấy đuôi mắt đỏ hồng của An Ngư, cũng bực mình lên, vẫy tay gọi bảo vệ nói: “Ngăn lại hết cho tôi”

An Ngư nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chị Ninh, em không sao thật mà, chị đừng nổi nóng như vậy. Lát nữa truyền thông lại phốt chị nữa.”

“Ừ. Phốt thì phốt thôi,” Ninh Khả dùng giọng điệu không quan tâm nói, “Dù sao thì cũng có phải ngày một ngày hai nữa đâu.”

An Ngư lại thở dài, cô ấy biết hai ngày nay tâm trạng Ninh Khả không tốt, đại sứ thương hiệu sắp ký được hợp đồng bị giành, thời gian rảnh hiện tại cũng bị tiết lộ, đổi thành ai cũng không vui nổi.

Sắp vào việc, Ninh Khả điều chỉnh lại cảm xúc, bừa đi vào vừa tìm vị trí chụp, khóe môi nhếch lên, vẽ một nụ cười xinh đẹp.

Ánh đèn đổ xuống, nàng mặc chiếc váy dài màu tựa hoa hồng, dây váy mảnh khảnh vắt trên bờ vai trắng nõn thon thả, xương quai xanh đẹp đẽ rõ ràng, mái tóc dài buông ra, gương mặt trắng tươi đầy đặn, đẹp đẽ mà yêu ma.

Ánh đèn flash nhấp nháy, người người cười nói dưới đèn spotlight, tự nhiên phóng khoáng.

Thợ chụp ảnh của các hãng truyền thông gọi tên nàng, Ninh Khả đổi góc độ, tạo những dáng khác nhau, chụp ảnh xong thì được MC gọi lên hỏi mấy câu.

Còn chưa nói chuyện xong, người bước vào tiếp theo chính lại là người mới cướp đại sứ thương hiệu của nàng - Đường Hi.

Ninh Khả khẽ cau mày, ban tổ chức hoạt động ngày hôm nay cố ý tạo drama gì đây.

Ninh Khả là người đẹp ngũ quan rõ ràng, mày mi rõ nét, ánh mắt câu hồn, phong cách cuồng nhiệt mạnh mẽ. Đường Hi thì ngược lại, cô ấy theo phong cách thanh thoát, thích mặc váy trắng, bộ đồ thủy thủ xanh trắng, thường diễn vai nữ chính thanh xuân vườn trường.

Mặc dù ngoại hình hai người không giống nhau, nhưng tầm tuổi nhau, đυ.ng độ rất nhiều tài nguyên. Cộng thêm việc lúc đầu mới debut hai người từng giành tài nguyên với nhau, đúng với danh đối thủ của nhau.

Ninh Khả ở công ty giải trí Âm Thần, Đường Hi ở công ty Hoàn Vũ, hai công ty chỉ cách nhau một con đường, mấy năm nay cạnh tranh kịch liệt, mới vài hôm trước, Đường Hi còn giành đại sứ thương hiệu mỹ phẩm của nàng.

Đường Hi nhìn thấy cô thì ngây người một lát, nhưng rất nhanh nở nụ cười, ký tên xong thì xách vách tạo muôn vẻ dáng chụp.

MC thấy thế cười hỏi: “Lần hai chị hợp tác, cũng đã hai ba năm về trước rồi nhỉ. Trước mắt có dự định hợp tác lại không ạ?”

Đường Hi cười tủm tỉm: “Cũng rất lâu rồi. Tôi cũng rất mong đợi có thể hợp tác lần nữa với Ninh Khả.”

Ninh Khả chậm rãi quan sát Đường Hi, cười nói: “Bỏ đi.”

Lời vừa dứt, đèn flash rọi đến hàng loạt.

Nụ cười Đường Hi cứng đờ, dường như đang nỗ lực nhịn đi sự khó chịu.

“Nghe nói còn đang đợi xếp hàng hợp tác với cô Đường Hi tới năm sau kìa, tôi làm sao đợi nổi chứ,” Bấy giờ Ninh Khả mới chậm rãi bồi thêm một câu, cười mỉm hỏi ngược lại, “Đúng không, cô Đường Hi?”

Lời này rơi vào tai kẻ khác, đã khẳng định chắc chắn chuyện cướp đại sứ thương hiệu là thật rồi. Cứ tưởng Ninh Khả sẽ ngậm đắng nuốt cay cho qua, ai ngờ nàng lại nói ẩn ý công khai trên thảm đỏ.

Đường Hi hít sâu một hơi, cắn chặt răng.

Ninh Khả lạnh lùng liếc qua cô ta, rồi nhìn MC, chỉ vào cổ tay anh ta.

MC lặng người vài giây mới nhận ra, cúi đầu xem giờ, vội nói: “Vâng, mời hai chị vào hậu trường nha.”

Ninh Khả không thèm nhòm ngó đến Đường Hi nữa, cũng không thể vào kiếm chỗ ngồi, nên dứt khoát chọn đi về.

Quản lý Từ Giản ngồi ở trên xe đợi nàng, hắn đã cởi chiếc áo khoác, đổi sang chiếc áo sơ mi đơn sơ, soi gương thưởng thức cái cavat hoa hòe của hắn, vừa nhìn thấy họ lên xe liền nói: “Cái tên phóng viên kia chạy rồi, chắc là sợ chúng ta đòi tiền viện phí.”

An Ngư sợ hai vị tổ tông này lại gây chuyện, vội nói: “Chỉ hơi đỏ khóe mắt chút thôi, chưa va thẳng vào mắt. Đừng lo ạ.”

Ninh Khả lườm cô ấy một cái: “Được thôi, sau này mà đau thì đừng khóc với tôi.”

An Ngư: “Yên tâm ạ, không sao đâu ạ.”

Chuyện dừng lại ở đây thôi, lúc gần đến công ty, Từ Giản lại nói: “Khả Khả, lát nữa mà giám đốc Từ có nói gì khó nghe, em cũng nhịn đi nhé, đừng nổi nóng đấy.”

Ninh Khả: “Ừm, em biết rồi.”

Giám đốc Lâm trong lời Từ Giản là tổng giám đốc Từ Âm Lâu của công ty giải trí Âm Thần, đã ly hôn, vừa mới bốn mươi, cũng là bác của Từ Giản.

Năm ngoái Âm Thần đã ký hợp đồng cá cược với một công ty khác, một trong những điều mục trong hợp đồng chính là lợi nhuận hai trăm triệu trong vòng ba năm. Các nghệ sĩ của công ty đều có trách nhiệm thực hiện, Ninh Khả không đứng đầu danh sách, nhưng mục tiêu nàng cần đạt được cũng không hề thấp, mới đây hợp đồng đại sứ thương hiệu còn bị giành, boss lớn muốn gặp nàng là chuyện đương nhiên.

Bầu không khí trong xe căng thẳng.

Từ Giản an ủi đôi câu, rồi bò ra ghế sau ngủ thϊếp đi.

Ninh Khả dựa lưng ra sau chợp mắt một lát, sau đó lại vào nick phụ trên Weibo.

Trùng hợp thế nhỉ, nàng thấy một tin xuất hiện trên bảng hot-search.

# Nghệ sĩ vĩ cầm Hạ Lâm Thanh về nước # #Người bạn đồng tính của Hạ Lâm Thanh #

Đôi mày của Ninh Khả nhíu lại, nhấn vào tin tức, nhìn thấy một cái video, sau đó là hai tấm ảnh, ngón tay phóng to lên, trong bức ảnh, người nghệ sĩ trẻ tuổi nổi tiếng này đang thân mật khoác lấy tay của một người phụ nữ. Người đó mặc chiếc áo khoác màu trắng, bóng lưng thanh thoát.

Nàng nhìn chằm chằm vào bức ảnh đó, đúng lúc này An Ngư đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Chị Ninh, vừa rồi cô Nhan có gọi điện đến, cô ấy nói là đợi chị ở dưới công ty.”

Nghe thấy hai chữ kia, Ninh Khả không thể vui nổi mà nhíu mày lại.

Cô Nhan là Nhan Vân Trí, không phải người ngoài, mà là vợ của nàng.

Hai năm trước, sau một bữa cơm gặp mặt, Ninh Khả và Nhan Vân Trí liền kết hôn.

Liên hôn giữa các gia tộc, làm gì có tình cảm.

Hai năm này nàng chỉ chăm chăm vào sự nghiệp, Nhan Vân Trí bận hai sự kiện world tour, hai người chẳng gặp nhau được mấy lần, gọi điện cũng chẳng nói được mấy câu. Đến hiện tại, khung trò chuyện Wechat giữa hai người vẫn dừng lại vào mùa hè năm nay – Lần Nhan Vân Trí hỏi nàng, quà tặng cho bề trên nhà họ Ninh, gửi qua bằng cách nào.

Vì nàng và Nhan Vân Trí là nhân vật của quần chúng, bên cạnh đó hai gia đình cũng hợp tác một chút trong kinh doanh, nên gia đình hai bên mong hai cô có thể im hơi lặng tiếng một chút, chuyện kết hôn không công bố ra bên ngoài, đến ngay cả bạn bè xung quanh cũng rất ít người biết.

Hôm nay ông nội của Nhan Vân Trí đón sinh nhật tám mươi tuổi, đêm qua về nhà Ninh Khả có gặp Nhan Vân Trí, cô có nhắc đến chuyện này.

An Ngư thấy nàng thất thần, lại gọi thêm một tiếng: “Chị Ninh?”

Ninh Khả không vui mà đáp lại: “Biết rồi.”

Công ty Âm Thần nằm trong trung tâm thành phố, lái xe một giờ đồng hồ mới đến.

Điều hòa ở công ty mở vừa vặn, sếp lớn còn đang họp, Ninh Khả ra ngoài gọi điện cho bạn mình: “ Lâm Uẩn.”

“Khả Khả hử,” ở đầu bên kia Lâm Uẩn đang điên cuồng gõ bàn phím, “Mình đang chuẩn bị gọi cho cậu đây. Mình viết xong nội dung dự án rồi, nhưng mà phần khách mời mình điên đầu lắm.”

Chương trình giải trí này tên là “Đối tác hoàn mỹ”, là một chương trình du lịch và giải trí có nhịp độ chậm, Lâm Uẩn đã mất nửa năm để viết dự án này, đi khắp bốn phương trời cầu xin sự giúp đỡ, không dễ dàng gì mới chuẩn bị bấm máy, sắp bấm máy đến nơi lại bị ba khách mời hủy quay, bây giờ đang thiếu người.

Ninh Khả: “Những người đã bàn hợp đồng xong từ trước đều bỏ chạy rồi hở?”

Lâm Uẩn: “Chạy hết đi tham gia chương trình tình yêu của Đường Hi rồi, cậu có biết không?”

Ninh Khả: “Biết. Cậu còn muốn mời ai, mình hỏi thăm cho.”

Lâm Uẩn: “Mình nhờ bạn bè kiếm khách mời hộ rồi. Khương Hoằng Băng…”

Ninh Khả: “Khương Hoằng Băng. ảnh hậu mà cũng tham gia cái chương trình nhỏ không có tiếng tăm này?”

Lâm Uẩn: “Mình nhờ bạn bè thử xem. Lỡ như tham gia thì sao…’

Ninh Khả chẳng hề khách sáo gì mà ngắt lời cô ấy: “Lỡ cái gì mà lỡ? Tổ chương trình không có tiếng tăm gì, họp đầu tư cũng chẳng kéo được nhà đầu tư nào ra hồn, sau này hoạt động quảng cáo cũng không chạy nổi. Chị ấy là con cưng ngành giải trí, cậu có bị điên không ấy?”

Lâm Uẩn: “Mình…

Ninh Khả: “Đừng nhai lại đồ cũ, đã chia tay với họ rồi, còn lưu luyến không buông.”

“Ừ cậu không nhai lại đồ cũ hở,” Lâm Uẩn bắt lấy cơ hội, lập tức phản kích, “Cậu không nhai lại mà lại đi kết hôn với Nhan Vân Trí?”

Ninh Khả khựng lại: “Mình đã nói đó là do người lớn trong nhà sắp xếp, mình mới…”

Lời nói đang dang dở, nàng liếc thấy Từ Giản đã ra ngoài: “Không nói chuyện này nữa, anh Giản tìm mình rồi.”

Lâm Uẩn: “Hừ, nói không lại mình thì đòi cúp máy.”

Từ Giản gọi nàng: “Đi thôi, Khả Khả.”

Ninh Khả: “Đây đây.”

Sếp lớn đang đợi nàng ở văn phòng.

Thấy nàng bước vào, Từ Âm Lâu nói với trợ lý: “Mọi người ra ngoài đi. Ninh Khả và Từ Giản ở lại.”

Từ Giản ngoài đường thì ăn mặc lòe loẹt điệu đà, trước mặt bác mình thì ngoan ngoãn nghiêm túc, lưng đứng thẳng tắp: “Giám đốc Từ.”

Từ Âm Lâu ừ một tiếng, rồi hỏi Ninh Khả: “Chuyện đá người ở phim trường là sao?”

Ninh Khả có phần hờ hững đáp: “Là tôi đá đấy. Lúc đó Từ Giản không có ở đó, không ai ngăn lại, không liên can đến anh ấy.”

Từ Âm Lâu lạnh giọng: “Tại sao lại đá người khác? Ninh Khả, tôi biết tính cô bướng, nhưng dù gì cô cũng đã ký hợp đồng với công ty, thì phải tuân theo luật của tôi.”

Ninh Khả chịu đựng không nói nữa, Từ Giản vội nói: “Khả Khả làm thế không phải vì bản thân… mà là do có nhϊếp ảnh gia cứ chụp góc dưới váy của nữ phụ, cô gái đó mới mười bảy mười tám tuổi, bị dọa sợ chết khϊếp. Khả Khả mới đá người kia một cái…”

“Thế à…” Từ Âm Lâu đã hơi nguôi giận, nhưng vẫn giọng điệu công việc công ty, “Phim và đại sứ bàn bạc xong đều mất rồi, thành tích có hoàn thành được không, cô tự nghĩ cách lấy.”

Ninh Khả gật đầu: “Tôi biết rồi. Từ tổng yên tâm.”

Từ Âm Lâu là một người phụ nữ mạnh mẽ lạnh lùng, nhưng Ninh Khả rất tôn trọng cô ấy, nguyên nhân không có gì đặc biệt, chỉ vì hai năm trước sau khi bị phong sát, là Từ Âm Lâu đã giúp cô ấy hủy hợp đồng với công ty cũ, sau đó ký hợp đồng với nàng.

Bị sếp lớn chỉ trích mấy câu, tâm trạng của Ninh Khả không xấu đi, nhưng cũng không vui vẻ nổi.

Từ Giản còn thảm hơn nàng, ở lại chịu mắng một mình.

Còn chưa vào thang máy, nàng đã nghe thấy tiếng Từ Giản hét: “A Ui! Bác ơi con sai rồi, con thật sự không có bao nuôi con đường nào hết á! Đừng lấy chổi lông tát con nữa!”

Ninh Khả không nhịn được bật cười, cười xong thì gọi điện cho An Ngư, bảo cô ấy đem quần áo qua.

Dù sao thì cũng phải đi gặp người lớn trong nhà, cái bộ váy hai dây này thật sự không phù hợp. Ninh Khả đổi một chiếc áo dạ dài màu trắng sữa, soi gương đến đâu khó chịu đến đó.

Nàng không thích những màu sắc tinh khiết như thế này, càng những màu phô trương sặc sỡ lại càng phù hợp với nàng. Nhưng hôm nay không được, chỉ có thể nhẫn nhịn thôi.

Xuống tầng, Ninh Khả gửi định vị cho Nhan Vẫn Trí, rồi chụp hình cửa sau của công ty, nói tóm gọn ý: “Ở đây!”

Đối phương không có trả lời ngay lập tức.

Ninh Khả kêu An Ngư không cần đợi: “Em về đi. Mắt còn đỏ đấy, về đừng lướt điện thoại nữa, cẩn thẩn hỏng luôn mắt.”

An Ngư đã sớm quen với cách nói chuyện của Ninh Khả, cười hihi đáp: “Thế em tan làm sớm nhé! Bai Bai!”

Ninh Khả nhìn bóng lưng của cô ấy, thở dài một hơi.

Người khác đã tan làm, nàng còn phải đi diễn ở nhà họ Nhan,

Tin nhắn gửi đi mấy giây trước còn chưa có phản hồi.

Ninh Khả nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện, không còn kiên nhẫn nữa, bỏ điện thoại vào trong túi áo, đứng ở bên đường đợi.

Gió lành lạnh thổi qua, hai ngày trước tuyết rơi còn chưa tan hết, trong cơn gió là mùi vị lạnh lẽo và thanh mát sau cơn mưa tuyết, hít một hơi, khí lạnh tràn vào phế phổi, Ninh Khả xoa xoa ấn đường, nàng cảm giác được cơn tức đọng lại trong lòng ngày hôm nay đã vơi đi.

Chỉ có tác dụng được chút ít thế thôi, tuyết lại rơi tiếp, càng ngày càng to hơn.

Đợi lâu có hơi chán, nàng ngẩng đầu đưa tay đón những bông tuyết, còn chưa kịp chiêm ngưỡng hình dáng lục hình thủy tinh, bông tuyết đã tan ra trong tay nàng.

Ninh Khả mím môi, buông tay xuống, mới thấy chiếc xe đã dừng bên đường tự khi nào.

Màu xám bạc, các đường nét trên thân xe mượt mà, khiêm tốn, nhìn là biết giá thành không hề thấp.

Đây là xe của Nhan Vân Trí.

Trong xe mở nhạc Côn Khúc chậm rãi.

Là một giai điệu như nước chảy duyên dáng, nhẹ nhàng và cổ điển.

Người ngồi ở ghế lái, mặc một chiếc áo khoác khổng tước dài màu xanh biển, chỉ thắt một mảnh dải mỏng quanh eo, màu sắc nhẹ nhàng, đơn giản tao nhã.

Người đó nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn nàng, mái tóc đen dài xõa xuống ngang vai, không có đồ trang sức nào khác, chỉ có một đôi khuyên tai khổng tước cùng màu, đang rung rinh nhẹ nhàng bên vầng má trắng nõn.

Ninh Khả đứng ở cạnh xe không động đậy.

Nhan Vẫn Trí nhìn cô cười, khuôn mặt xinh đẹp như lan, đôi mắt thâm sâu tựa biển cong lên, cất tiếng nhẹ nhàng ấm áp: “Ninh Khả. Về nhà thôi.”