Thành Nhà Giàu Nhất Từ Thô Lỗ Game

Chương 39: Thuê Công Nhân Là Một Biện Pháp Tốt.

Dù là “Con Đường Sa Mạc Cô Độc” hay là “Quỷ Tướng” thì việc thành công đều là do may mắn!

Tương lai Bùi Khiêm còn có thể may mắn như vậy ư? Chưa chắc!

E là lúc muốn nghiêm túc kiếm tiền thì kết quả là chẳng kiếm được bao nhiêu, mất cũng chẳng mất bao nhiêu, vậy thì chẳng phải càng toang hơn sao?

Mấu chốt là hình thức đã được chọn xong, không thể thay đổi!

Tỷ lệ chuyển hóa lợi nhuận là 100:1, kiếm được 1 triệu mới chuyển thành 10 nghìn, tỷ giá quá thấp!

“Đừng nghĩ những việc có thể có có thể không đó, việc cấp bách bây giờ chính là làm thế nào để mau chóng tiêu hết khoản tiền này...”

Bùi Khiêm đứng trên sân thượng của ký túc xá, cảm nhận gió mát sắp vào thu, suy nghĩ đối sách sau này.

“Chỉ mua các loại tài nguyên cần có để chế tác game, thì quá chậm rồi!”

“Chi phí hoạt động chủ yếu của công ty ở đâu? Ở chỗ tiền thuê nhà, điện nước, đồ dùng văn phòng, lương của công nhân...”

“Cộng thêm tất cả những thứ này, chi tiêu mỗi tháng không phải trực tiếp tăng lên sao?”

“Ừm... là như thế, tính sơ sơ một chút.”

Bùi Khiêm lấy di động mở ra chức năng máy tính, nhanh chóng tính toán.

“Tuần đầu tiên thì kiếm năm trăm nghìn, tuần sau đó sẽ chỉ càng nhiều hơn, tính theo một tháng bán ra năm triệu, riêng thu nhập đã trung bình hai triệu năm sáu mươi nghìn...”

“Hai tháng sau chắc chắn sẽ giảm xuống, nhưng muốn sụt thì rất khó.”

“Thời gian kết toán lần sau là ba tháng sau.”

“Tính toán bảo thủ một chút, lợi nhuận ròng của ba tháng chắc chắn sẽ đạt tới hơn sáu triệu...”

“Ài, ta đang làm cái gì vậy!!”

“Nếu không làm gì, thì chuyển đổi ra tài sản cá nhân là sáu mươi nghìn đồng; nếu lỗ hết, thì chuyển hóa sang tài sản cá nhân năm trăm nghìn...”

“Aaaa... chênh lệch lớn quá rồi?

“Nói cách khác, ta phải tranh thủ lỗ sạch sáu triệu trong ba tháng...”

“Nghĩ xem nào, chỗ nào xài tiền nhiều?”

“Thuê văn phòng đắt nhất, tính theo năm đồng một ngày một mét vuông, thuê ba nghìn mét vuông, một tháng là bốn trăm năm mươi nghìn.”

“Thông báo tuyển dụng ba mươi công nhân, tính lương trung bình năm nghìn trên một tháng... không, bảy nghìn trên một tháng, thì một tháng là hai trăm mười nghìn.”

“Sao có loại cảm giác như muối bỏ biển nhỉ...”

“Người khác mở công ty đều ngại những chi phí này đắt, sao ta lại cảm thấy quá rẻ nhỉ?”

“Tính tất cả vật dụng văn phòng của công ty đều theo giá đắt nhất thì sao? Chắc lại tiêu đến một triệu thì không thành vấn đề đâu nhỉ?”

“Ừm... Xem ra tiêu tiền thế này quả thật nhanh hơn rất nhiều.”

“Nhưng... cảm giác phiền thật ấy, tìm văn phòng, thuê nhân viên, mua sắm đồ cho công ty, ta đều chưa từng làm.”

“Thôi đi, suy nghĩ kỹ hơn rồi bàn sau đi, hay là...”

Nghĩ đến phải tự thông báo tuyển dụng, tự tìm địa điểm văn phòng, Bùi Khiêm đã nhức đầu một hồi.

Bởi vì kiếp trước hắn chưa từng làm những việc này, vừa không thích cũng không hiểu.

Ngại mệt!

Nhưng muốn tiêu tiền, đây tất nhiên là biện pháp tương đối mau lẹ.

Bùi Khiêm quyết định tạm thời gác lại, ngày mai lại suy nghĩ vấn đề này.

...

Trở về phòng ngủ.

“Anh Khiêm! Game hot rồi, có phải chúng ta có thể ra ngoài làm một bữa lớn không?”

Ánh mắt của Mã Dương tràn đầy chờ đợi.

“Ờ. ..”

Bùi Khiên nhớ ra, lúc trước hắn quả thật đã từng nói với Mã Dương, phải mời bọn họ ăn tiệc buffet năm mươi đồng để chúc mừng chút.”

“Được! Ăn!”

Mặc dù không có được ba trăm nghìn, nhưng ít nhất còn có hai nghìn đồng ...

Thu nhập hai nghìn đồng, tiêu hơn một trăm ăn bữa cơm cũng đáng.

Nhưng Bùi Khiêm vẫn cảm thấy hoàn toàn không vui nổi...

Ở phía nam trường học, cách một con đường, có một quán buffet khá tốt, trung bình một người năm mươi tám đồng. Đối với đám học sinh năm 2009, đây đã là một bữa cơm tương đối xa xỉ.

Bùi Khiêm ngồi trên ghế, nhìn Mã Dương dọn mấy đĩa bánh ngọt và một cốc nước ngọt lớn với vẻ mặt không cảm xúc.

Thịt nướng của quán buffet bên này được phân theo suất, nhưng khu công cộng có vài món chay, bao gồm bánh ngọt, rau xào, hoa quả,… vân vân là có thể lấy tùy ý.

Mã Dương hiển nhiên ăn với tâm thái lấy lại vốn, mục tiêu chắc là đỡ tường mà vào, vịn tường mà ra.

“Anh Khiêm, sao ta cảm thấy ngươi có tâm sự nặng nề vậy?”

“Quả nhiên, bản tính cậu ấm của ngươi càng ngày càng lộ ra!”

“Game này thành công rồi, ít nhất cũng lời mấy nghìn đồng nhỉ? Sao mặt mày ngươi còn u sầu thế? Lẽ nào, ngươi còn có yêu cầu cao hơn với bản thân?”

“Hơn nữa, nhiều đồ ngon như vậy ngươi còn không nhìn nhiều một lần!”

Mã Dương vừa ăn lấy ăn để, vừa hỏi mơ hồ không rõ.

Bùi Khiêm nhìn đồ ăn trên bàn, tùy tiện chọn mấy miếng thịt bỏ vào miệng, cảm giác đần độn vô vị.

Mặc dù đời trước hắn là tầng lớp làm công ăn lương bình thường, nhưng cũng từng ăn không ít tiệc buffet cao cấp ở Đế Đô, lại ăn loại buffet giá rẻ này, cũng chẳng cảm thấy có gì ngon.

Quan trọng là tâm trạng bây giờ của hắn không tốt lắm, tất nhiên là ăn không biết ngon.

Muốn lỗ tiền! Làm sao mới có thể lỗ đây?

Lúc này Bùi Khiêm vô cùng hâm mộ Mã Dương.

Không tim không phổi, cũng chẳng có khái niệm gì về con số.

Mã Dương không hiểu về hình thức lợi nhuận của game, còn nghĩ Bùi Khiêm lãi mấy nghìn đồng.

Nhưng trên thực tế, Bùi Khiêm đã kiếm hơn năm trăm nghìn trong một tuần!

Chỉ tiếc, một đồng cũng không được tiêu...

“Ài, không sao, chỉ là mấy ngày gần đây bận chuyện game, hơi mệt, cần nghỉ ngơi một chút.”

“Dù sao mở công ty cũng là chuyện tốn công tốn sức.”

Bùi Khiêm thuận miệng đáp hai câu.

“Anh Khiêm, vậy ta nên phê bình ngươi hai câu.”

Mã Dương vừa ăn xong một miếng bánh ngọt: “Bây giờ ngươi tốt xấu gì cũng là chủ một công ty, sao không chú ý thân thể như vậy chứ? Không thể chuyện gì cũng tự làm lấy, thuê người giúp đỡ, vứt công việc hết cho người ta, thật tốt!”

“Thuê người giúp?” Bùi Khiêm sững sờ.