Đây là một việc khiến người ta khó chịu cỡ nào!
“Các anh em, ta cảm thấy hiện tại ‘Quỷ Tướng’ cần chúng ta.”
Nguyễn Quang Kiến nói ra suy đoán của mình cho các anh em trong ký túc.
Đám người lão Hoàng cũng mang vẻ khϊếp sợ.
“Game này thật sự tốt bụng đến vậy ư, không định kiếm tiền sao?”
“Không phải là không định kiếm tiền, có ai mở công ty game lại không định kiếm tiền? Ta thấy là vì tổng giám đốc Bùi chí hướng cao thượng nên không muốn kiếm những đồng tiền bẩn thôi!”
“Cũng đúng. Nếu không kiếm tiền, chẳng bằng tổng giám đốc Bùi làm game miễn phí đi. Thực ra hắn vẫn muốn dựa vào chế độ mua gói trọn đời mỗi người mười đồng để kiếm tiền ngay thẳng!”
“Cảm giác khó lắm, dù game có lương tâm hơn nữa mà không có giai đoạn tuyên truyền trước đó thì căn bản cũng không hot được đâu!”
“Hay là chúng ta đi tuyên truyền đi!”
“Tuyên truyền không phải không được, nhưng chỉ với mấy người chúng ta... cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu chúng ta là người có sức ảnh hưởng hoặc blogger khá hot thì đương nhiên có thể đi tuyên truyền, nhưng chúng ta đều không phải.”
Mấy người rơi vào trầm tư.
Đám lão Hoàng cũng bị Nguyễn Quang Kiến thuyết phục, họ đều cảm thấy game có lương tâm như “Quỷ Tướng” tuyệt đối không thể bị chôn vùi, nếu không đó chắc chắn là một tổn thất lớn cho thị trường game mobile nội địa!
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng có cách gì hay.
Cũng đâu thể lên mạng đăng bài, không ngừng tuyên truyền “Quỷ Kiếm là một game hay”? Hiệu suất quá thấp, khả năng cao là tốn công vô ích.
Đột nhiên Nguyễn Quang Kiến vỗ đùi: “Có rồi! Ta có một group, trong đó có một vài đại thần nổi danh. Ta đi cầu xin bọn họ xem họ có thể nghĩ cách giúp không.”
Lão Hoàng sửng sốt: “Ngươi còn có một group như vậy à? Sao ta không biết?”
“Haiz, nói ra thì dài.”
Nguyễn Quang Kiến vừa mở máy tính vừa nói: “Năm ngoái không phải làm part-time cho một cuộc thi thiết kế ý tưởng sao, lúc đó ta gặp được thầy Trần Kỳ. Ta cho hắn xem tác phẩm của ta, hắn rất tán thưởng nó nên đã cổ vũ ta phát triển theo phương hướng này hơn, còn kéo ta vào group.”
Hắn dừng một chút rồi nói: “Chỉ tiếc trong group đều là các đại thần trong ngành, ta xấu hổ không dám nói gì nên đến giờ vẫn lặng lẽ làm cá cảnh.”
Lão Hoàng hơi lo lắng: “Có được không vậy? Mặc dù thầy Trần Kỳ là người có kinh nghiệm trong ngành, thế nhưng nói không chừng hắn cũng đã quên chuyện xảy ra một năm trước từ lâu, làm gì còn người nào nhớ ngươi là ai nữa?”
“Vả lại chắc chắn đại thần làm trong ngành quảng bá này thường đều có giá niêm yết rõ ràng, giá cả cũng sẽ không thấp. Chúng ta hy vọng người ta hỗ trợ quảng bá ‘Quỷ Tướng’, nhưng lại chẳng đưa ra được chút lợi ích nào…”
Nguyễn Quang Kiến lắc đầu: “Cũng chưa chắc, theo ta quan sát, những vị đại thần này thường đều khá dễ tính, tuy rằng nhận không ít việc quảng cáo thương mại, thế nhưng việc quảng cáo cho nhau trên Weibo cũng là một chuyện rất thường thấy.”
“Mấu chốt là bọn họ có thích tác phẩm của chúng ta hay không.”
“Nếu như thích, chắc chắn sẽ có người sẵn sàng chia sẻ; nếu như không thích, vậy thì bó tay rồi.”
Lão Hoàng chỉ có thể gật đầu: “Ừm, cũng chỉ có thể thử xem sao.”
Nguyễn Quang Kiến mở group chat, lão Hoàng lại gần ngó vào, trong group này đúng là ngọa hổ tàng long.
Chủ group tên là Trần Kỳ, là người tạo dựng được tên tuổi trong giới họa sĩ của làng game trong nước vào những năm đầu, cũng tham gia rất nhiều cuộc thi ý tưởng game khác nhau, nhưng trên cơ bản đều là làm giám khảo.
Mà những quản trị viên khác trong group chat đều là nhân vật có tiếng.
Có vài người rất nổi tiếng trong ngành truyện tranh trong nước.
Có vài người chuyên thiết kế ý tưởng.
Thậm chí có vài người còn là nhà thiết kế game, nhà sản xuất, tiểu thuyết gia, vân vân và mây mây.
Đây là tất cả những người mà Trần Kỳ quen biết, hầu hết trong đó là họa sĩ, một số ít là nhân viên làm trong ngành game, hoạt hình và các ngành khác.
Nguyễn Quang Kiến cảm thấy áp lực như núi đè khi phát ngôn trong group có nhiều nhân vật máu mặt như vậy.
Nguyễn Quang Kiến ngẫm nghĩ, không thể vừa mới tới mà đã nói muốn nhờ người ta quảng bá game, làm như vậy thì chắc chắn không có ai tiếp chuyện, hơn nữa cũng rất không lịch sự.
“Các vị đại thần, ta là sinh viên năm cuối của ngành mỹ thuật, gần đây có cho ra mắt một bản phác thảo, xin các vị đại thần giúp ta xem thử xem bản phác thảo này có thiếu sót gì hay không, có cần cải thiện gì hay không, có được không ạ?”
Giọng điệu của Nguyễn Quang Kiến vô cùng lễ độ.
Mặc dù hắn vô cùng tự tin với kỹ thuật vẽ tranh của mình, thế nhưng dù gì hắn cũng là vãn bối sinh sau đẻ muộn, tốt nhất là vẫn phải khiêm tốn.
Group này cũng không nhộn nhịp lắm, bình thường các đại thần cũng rất hiếm khi nói chuyện phiếm với nhau.
Bởi vậy tin nhắn này của Nguyễn Quang Kiến cũng không bị trôi quá nhanh, mà ở lại trong group chat một lúc.
Tầm hai phút sau, một người tên là “Họa sĩ lão Lưu” trả lời: “Được, gửi qua đây xem nào.”
Nguyễn Quang Kiến gửi mấy tác phẩm tiêu biểu mà mình vô cùng vừa ý vào trong group: “Cảm ơn đại thần chỉ điểm!”
Họa sĩ lão Lưu: “Đừng khách sáo, mọi người đều là người trong ngành, giao lưu với nhau cùng tiến bộ, ta cũng chỉ vào nghề sớm hơn ngươi mấy năm mà thôi.”
Mấy phút sau.
Họa sĩ lão Lưu: “Chậc… Ta rút lại mấy lời vừa mới nói, ngươi mới thật sự là đại thần đó! Mảng sáng tối này, tạo hình này, chi tiết này! Ngươi thật sự là sinh viên năm cuối sao?”
Chẳng mấy chốc, mấy người ngụp lặn trong group chat đều ngoi lên bởi mấy bức hình này.
“Lại một đại thần giả làm newbie hả? Kỹ thuật điêu luyện như vậy mà còn dám nói bản thân là newbie? Ngươi là newbie thì ta là cái gì?!”
“Nền tảng vững chắc quá!”
“Tay nghề thể hiện ra rất độc đáo, con rồng này là Quan Vũ hả? Hình tượng rất mới mẻ! Có điều cũng không hề cảm thấy gượng gạo, mà lại rất tự nhiên!”
“Loại cảm giác này thật sự rất mạnh mẽ hào hùng, bất kể là nhân vật hay là phong cảnh thì đều rất thu hút!”
“Người mới là quái vật à?!”
“Bản phác thảo với trình độ này đã không thể đánh giá bằng “kỹ xảo” nữa rồi, đây chính là thiên phú!”