Thành Nhà Giàu Nhất Từ Thô Lỗ Game

Chương 15: Nhân Viên Đầu Tiên

Mã Dương sững sờ: “Ngươi biết đồ họa không? Ngươi biết lập trình không?”

Bùi Khiêm lắc đầu: “Không biết, nhưng không sao cả? Dùng tiền mua tài nguyên trên mạng, tìm chuyên gia làm theo yêu cầu, không được sao?”

Mã Dương há to miệng, khó mà biểu đạt tâm trạng lúc này của mình.

Có phải đùa quá rồi không?

Có tiền cũng không thể tiêu như vậy chứ!

Bùi Khiêm vỗ vỗ bờ vai hắn: “Ngươi cứ thả lỏng tinh thần, bây giờ ta hỏi ngươi một câu, có bằng lòng gia nhập hay không? Bằng lòng, ta để lại cho ngươi một vị trí trong tổ thiết kế.”

Trên mặt Mã Dương lộ vẻ do dự: “Anh Khiêm, theo lý thì quan hệ hai ta bền chặt như vậy, ta đương nhiên giúp ngươi vô điều kiện.”

“Nhưng mà, hai người chúng ta đều dốt đặc cán mai trong việc chế tác game! Mặc dù ba trăm nghìn này là trong nhà cho ngươi, nhưng ta cảm thấy ngươi vẫn nên cân nhắc kỹ càng, đừng dễ dàng đưa ra quyết định.”

“Ta sợ đến lúc đó ba trăm nghìn trôi theo dòng nước, vậy thì rất xin lỗi ngươi, ta không thể đến.”

Bùi Khiêm cạn lời, dù thế nào hắn cũng không ngờ, lương tâm của Mã Dương lại trở thành vật cản trong chuyện này…

Nhưng mà ngẫm lại, quả thật là vậy, Mã Dương này hơi vụng về ngốc nghếch một chút, nhưng nhân phẩm không có gì để chê, là một người tốt bụng tiêu chuẩn.

Bùi Khiêm không thể để lộ nguồn gốc tài chính, chỉ có thể nói mình là cậu ấm con nhà giàu, tiền này là trong nhà cho, kết quả Mã Dương sợ khiến Bùi Khiêm thua lỗ, trái lại không muốn gia nhập.

Bùi Khiêm đành phải dùng ví dụ thành công để chứng minh bản thân: “Thật ra ta đã làm một game, hơn nữa còn kiếm được tiền.”

Mã Dương sững sờ: “Game gì?"

“Khụ khụ.” Bùi Khiêm ho khan hai tiếng: “Con đường sa mạc cô độc.”

“Phụt!” Mã Dương suýt nữa phun ra.

“Cái game cùi bắp kia là ngươi làm?!” Mã Dương trợn to hai mắt.

Trước đó hắn còn từng phàn nàn với Bùi Khiêm, nói rốt cuộc là nhà thiết kế lòng dạ xấu xa nào làm ra loại game rác như vậy, kết quả mắng đến tận chính chủ…

Bùi Khiêm cũng rất bất đắc dĩ: “Thật sự là ta làm…”

Cảnh tượng chợt trở nên vô cùng lúng túng.

Mã Dương chớp chớp mắt, đột nhiên giơ ngón tay cái: “Được, có thể nha anh Khiêm! Nhìn không ra ngươi có thiên phú thiết kế game như vậy! Game như vậy mà cũng có thể hot, ngươi quả thật là thiên tài! Ta đã nói mà, lúc trước khi chơi game này có loại cảm giác thân thiết không nói rõ được, hóa ra là có chuyện như vậy!”

Bùi Khiêm hơi dở khóc dở cười, lão Mã này trở mặt nhanh thật đấy!

“Được rồi, được rồi, đừng thổi phồng nữa, ta chỉ hỏi một câu, làm hay không? Ta trả ngươi lương khởi điểm một tháng ba nghìn đồng, cho dù lời hay lỗ, ngươi đều không cần phụ trách.” Bùi Khiêm nói.

Lần này thái độ của Mã Dương hoàn toàn khác biệt, gật đầu lia lịa: “Không vấn đề, không vấn đề gì, vậy ta đến làm ăn với anh Khiêm, ngươi biết đấy, con người ta mặc dù không có ưu điểm gì, nhưng rất đáng tin!”

Sau khi biết Bùi Khiêm đã thành công một tựa game, Mã Dương cảm thấy hắn không phải làm kiểu nghiệp dư, trái lại là đang làm một chuyện rất có tiền đồ, đương nhiên vội vã muốn gia nhập!

Bùi Khiêm cũng rất tán thành lời Mã Dương: “Đúng đúng đúng, ta chính là nhìn trúng sự đáng tin này của ngươi! Tin tức này ngươi đừng nói với người khác, ta cảm thấy trong đám bạn ta quen biết, ngươi là người có thiên phú nhất. Những người khác ta cũng không tìm.”

Mã Dương vui mừng nhướng mày: “Không vấn đề, không vấn đề gì.”

“Được, vậy cứ thế đã.” Bùi Khiêm cũng không có chuyện gì khác để nói: “Bên này còn rất nhiều công tác chuẩn bị giai đoạn đầu, bây giờ ngươi cần làm gì thì cứ làm, có tiến triển ta sẽ nói với ngươi.”

Mã Dương gật đầu cái rụp: “Được, ngươi yên tâm, buổi chiều ta đến tiệm sách một chuyến, xem có sách chuyên ngành gì không, mua về học tập. Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không kéo chân ngươi!”

Mã Dương quay người trở về phòng ngủ, thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.

“Thật ra, cũng không cần mua sách chuyên ngành học tập…”

Bùi Khiêm thầm hô một câu trong lòng, nhưng vừa giơ tay lên, cuối cùng vẫn không nói lời nào.

Hắn hơi nghi ngờ, quyết định tìm Mã Dương của mình có phải chính xác hay không.

Người có trách nhiệm, đáng tin như vậy thật sự có thể phối hợp với mình hoàn thành mục tiêu sao…

Nhưng mà nghĩ lại, dựa vào hiểu biết nhiều năm của mình đối với Mã Dương, người anh em này quả thật đáng tin, nhưng năng lực cũng có hạn.

Cho hắn thoải mái đọc sách chuyên ngành cũng không ảnh hưởng gì đến đại cục.