Trong phòng bệnh không một bóng người, Vân Dật đang lặng lẽ bấm điện thoại, anh đang sửa biệt danh bạn tốt.
Nhìn hai chữ “Bà xã” ở ô biệt danh mà mình vừa mới gõ lên trong chốc lát, anh lại yên lặng xóa bỏ, vẫn đổi lại thành Hoài Hạ.
Không thể quá sốt ruột, sẽ làm vợ anh hoảng sợ.
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Dật: Tôi rất hữu dụng, chắc chắn vợ sẽ thích tôi, các bạn có thích tôi không?
Hoài Hạ cầm đá dị năng lên văn phòng bác sĩ ở tầng sáu, rất nhanh cô đã tìm được bác sĩ nữ bị chú nguyền sư hạ lời nguyền, cũng chính là bác sĩ điều trị chính của bà Sài. Vì để đề phòng ngộ nhỡ, Hoài Hạ lại dùng đá dị năng kiểm tra những bác sĩ khác của khoa phụ sản, sau khi xác định không có vấn đề gì rồi cô mới yên tâm.
Đá dị năng là viên đá mới vừa phát sáng trên bàn, là đạo cụ mà đội chấp hành dùng để kiểm tra dị năng, đá dị năng cực kỳ nhạy cảm đối với dị năng, có thể đạt tới trình độ cảm giác của dị năng giả cấp A. Thành phố H không phải một thành phố đặc biệt lớn, cho nên phần lớn đội chấp hành dị năng giả cấp bậc không cao, phần đa là cấp C, chỉ có số ít người là cấp B. Hoài Hạ và A Chú đều là cấp B, xem xét đến năng lực kỳ dị của chú nguyền sư, nên lúc này mới để hai người đến đây, hy vọng bọn họ có thể bắt được chú nguyền sư lại trong một lần.
“Thế nào rồi?” A Chú thấy Hoài Hạ quay trở lại, nhỏ giọng hỏi.
Hoài Hạ lắc đầu: “Không tìm được người.”
Chú nguyền sư này vô cùng thông minh, biết bản thân không thể tiếp cận mục tiêu, liền quay ngược lại hạ lời nguyền lên người bác sĩ, để bác sĩ thay hắn gϊếŧ người. Tiếp theo, hắn chỉ cần tìm một chỗ yên lặng chờ là được, thậm chí rất có thể hắn còn đang ở nơi nào đó trong bệnh viện, nhưng chỉ cần hắn không chủ động sử dụng dị năng, thì rất khó bị tìm ra.
Trước tiên chỉ có thể xem lại camera, xem có quay được dáng vẻ của chú nguyền sư hay không, sau đó mới nghĩ biện pháp bắt giữ hắn.
“Vân Dật đâu?” Hoài Hạ hỏi.
A Chú sửng sốt một chút: “Em không chú ý.”
Vân Dật nghe được giọng nói của Hoài Hạ liền chủ động bước ra từ trong phòng bệnh: “Tôi ở đây.”
A Chú kinh ngạc: “Anh còn chưa đi?”
Vân Dật lúng túng, nhìn Hoài Hạ: “Tôi… Tôi nghĩ tôi nên nói với cô một tiếng rồi mới đi. Tôi đã làm phiền đến công việc của hai người sao, tôi… Tôi đi ngay bây giờ đây.”
“Không phải, cậu ấy không có ý đó.” Hoài Hạ nhìn thoáng qua A Chú với ánh mắt trách móc: “Anh khoan hãy đi, tôi còn có chuyện muốn nói với anh.”
Vân Dật lập tức lộ ra tươi cười: “Cô cứ nói.”
Không biết tại sao, nhìn cảnh này bỗng dưng A Chú cảm thấy trên cơ thể người này tỏa ra mùi trà xanh thoang thoảng.
“Anh…” Trong lúc nhất thời Hoài Hạ không biết nên nói như thế nào, Vân Dật trúng lời nguyền, mà cô lại không thể bắt được chú nguyền sư, nên không có cách nào giải trừ lời nguyền trên người anh. Lời nguyền trên người bác sĩ không khó đoán, nhưng lời nguyền trên người Vân Dật không biết là cái gì, không biết thì sẽ không có biện pháp phòng bị và xử lý.
Suy nghĩ trong giây lát, đầu ngón tay Hoài Hạ vừa động một cái, một vệt lưỡi dao không gian cắt qua cánh tay của Vân Dật, cắt rời băng vải trên cánh tay Vân Dật lặng yên không một tiếng động.
“Vải băng bó của anh hình như bị rách rồi.”