Vân Dật cũng chẳng nhíu mày lấy một cái, chỉ nhìn cánh tay đang bị tóm lấy, lạnh lùng mở miệng: “Buông ra.”
Dưới mũ lưỡi trai là một gương mặt xấu xí(*), trông khoảng ba mươi tuổi: “Tại sao mày lại nhìn tao, mày muốn nói là mày đẹp hơn tao chứ gì. Kiểu người như mày chắc chắn có rất nhiều con gái thích nhỉ, nếu như mặt của mày nát thành đống bùn thì sao?”
(*) Từ gốc: 尖嘴猴腮 /jiān zuǐ hóu sāi/: Má khỉ miệng nhọn, một thành ngữ Trung Quốc có nghĩa là miệng nhọn và má gầy. Mô tả ngoại hình của một người xấu xí và thô tục.
Một sợi sức mạnh lời nguyền tràn ra từ những lời nói phi logic của người đàn ông, thuận lợi chui vào trong cơ thể của Vân Dật.
Lời nguyền đã hoàn thành, kẻ đội mũ lưỡi trai cười dữ tợn buông Vân Dật ra, quay người rời đi.
Đối với Vân Dật, mức độ sức mạnh của loại lời nguyền này chẳng là gì cả, anh chỉ là không muốn kinh động đến Hoài Hạ ở trên tầng mà thôi, không thì anh có thể gϊếŧ được mười tên như vậy. Anh nhẹ nhàng giơ tay tóm một cái, sức mạnh lời nguyền liền bị anh rút ra, lúc anh đang định bóp nát nó, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, lại buông lỏng tay ra, để sức mạnh lời nguyền chui vào cơ thể của mình một lần nữa.
Tới tầng chín, Vân Dật cuối cùng cũng xác định được vị trí của Hoài Hạ. Nhưng một người đang ở phòng cấp cứu như anh, sao tự nhiên đến khoa phụ sản được?
Vân Dật nhìn xung quanh, đúng lúc thấy một người đàn ông mặc vest có dáng vẻ lịch lãm đang gọi điện thoại ở góc hành lang, anh liền đi qua.
“Em yêu, hai ngày này không được, anh phải ở bên cạnh vợ, chờ vợ anh sinh xong anh sẽ ở bên cạnh em. Em yên tâm, anh đương nhiên là thích em nhất, phụ nữ sinh con sao quyến rũ bằng em được… Cậu là ai?” Sài Hổ đang nói chuyện điện thoại, nhận thấy được có người đến gần mình, ông ta liền lập tức ngừng nói, nhìn về phía người tới với vẻ mặt không mấy tốt đẹp. Chỉ là ông ta vừa mới đối mặt với người nọ, ánh mắt ông ta đã lập tức trở nên trống rỗng.
“Ông tên là gì?” Ánh sáng màu bạc trong mắt Vân Dật hơi lóe lên.
“Sài Hổ.”
“Tôi là Vân Dật, là bạn của ông, tôi biết ông ở chỗ này, cho nên mới đến đây tìm ông.”
“Cậu là Vân Dật, là bạn của tôi, đến đây để tìm tôi.”
Vân Dật ngừng thôi miên, anh xoay người rời đi. Sài Hổ chợt tỉnh lại, nhìn thoáng qua bóng lưng của Vân Dật mà không rõ tại sao, sau đó như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục gọi điện thoại.
Vân Dật đi đến phòng bệnh của Hoài Hạ trước, giả vờ vô tình nhìn thấy Hoài Hạ, kinh ngạc gõ cửa.
“Anh/Cô sao lại ở chỗ này?” Hai người gần như mở miệng cùng một lúc.
Vân Dật giới thiệu: “Tôi đến gặp một người bạn, đang định rời đi thì tình cờ nhìn thấy cô, cho nên… Sao cô lại ở trong phòng bệnh của khoa phụ sản, cô…”
Hoài Hạ thuận miệng bịa chuyện: “Tôi cũng tới thăm bạn, cô ấy đi khám thai, cho nên bây giờ không có ở đây.”
Vân Dật à một tiếng, có vẻ như đã chấp nhận lời giải thích của Hoài Hạ, sau đó anh có chút mong chờ nói: “Đúng rồi, lúc trước quên thêm WeChat, cô có thể thêm WeChat của tôi không, chờ đến khi tôi xuất viện sẽ mời cô đi ăn.”
Hoài Hạ: “Anh đừng khách sáo như vậy, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.”
Vân Dật: “Đối với cô thì đó là chuyện dễ như trở bàn tay, đối với tôi đó lại là ơn cứu mạng. Ơn cứu mạng cứ coi như không thể lấy thân báo đáp, thì cũng phải mời bữa cơm chứ.”