Lúc này Hoài Hạ đã về tới phòng bệnh của khoa phụ sản: “Trong khoảng thời gian chị rời đi có gì bất thường không?”
Cô hỏi A Chú đang trông chừng ở chỗ này.
“Không có, người ra vào đều là bác sĩ và y tá. Lúc nãy Sài Hổ cũng tới, đang trực ở trong phòng bệnh bên cạnh đấy.” A Chú tặc lưỡi hai cái: “Nếu không phải do em biết Sài Hổ nɠɵạı ŧìиɧ, thì nhìn dáng vẻ săn sóc của ông ta, em sẽ cho rằng ông ta là một người đàn ông tuyệt vời đấy.”
Hoài Hạ: “Em bớt lắm chuyện đi.”
A Chú: “Em đây không phải là người nhiều chuyện nhé.”
Hoài Hạ cạn lời, nếu A Chú không phải là người nhiều chuyện thì đội chấp hành đều là hũ nút à.
Quả nhiên, chưa gì cô đã thấy A Chú rầu rĩ nói tiếp một câu: “Hơn nữa, em cũng không có bằng chứng.”
Cho nên nếu có bằng chứng thì em sẽ nói ra à?
Hoài Hạ không nhịn được nhắc nhở: “Em đừng làm loạn.”
A Chú: “Hạ Hạ, loại chuyện này một người đàn ông như em nhìn cũng thấy tức giận, sao chị không có chút phản ứng nào vậy?”
Hoài Hạ: “Đó là cuộc sống của người ta, làm sao em biết được bà Sài nghĩ như thế nào, cũng có khả năng trong lòng bà ấy hiểu, chỉ là giả vờ như không biết mà thôi. Em xông lên vạch trần sự thật, sẽ chỉ làm bà ấy khó xử thêm thôi.”
A Chú mở to hai mắt nhìn: “Bà ấy biết?”
Hoài Hạ: “Chị chỉ nói là có khả năng, tóm lại em đừng xen vào việc của người khác.”
A Chú: “Em cũng không muốn xen vào việc của người khác, chẳng qua em không thể nhìn tên đàn ông đểu cáng Sài Hổ này có được mọi thứ mình muốn, cuộc sống viên mãn, em cứ có cảm giác không công bằng.”
Dị năng mà A Chú thức tỉnh chính là dị năng lại tổ (*), hình dáng động vật sau khi biến đổi là sói. Sói là loài động vật cực kỳ trung thành đối với bạn đời của mình, cho nên A Chú luôn rất khó chịu đối với kiểu đàn ông và phụ nữ không chung thủy, mỗi lần nhìn thấy cậu đều sẽ lải nhải rất lâu. Đây là do ảnh hưởng từ gen lại tổ, A Chú vẫn khó có thể kiểm soát được.
(*) lại tổ: dị năng biến đổi thành động vật
Đúng lúc này, một người đàn ông ăn mặc sang trọng, dáng vẻ lịch lãm đi ra từ phòng bệnh bên cạnh, đi ngang qua cửa phòng bệnh chỗ bọn họ đang đứng, đến đầu bên kia hành lang, chính là Sài Hổ.
Hoài Hạ liếc mắt nhìn Sài Hổ một cái, bỗng nhiên nói: “Sức khỏe của bà Sài không tốt, trong khoảng thời gian này vẫn luôn giữ thai ở bệnh viện, cảnh sát cũng đã từng nói bóng gió với Sài Hổ rồi, để ông ta chú ý bảo vệ sự an toàn của vợ mình, cho nên trong khoảng thời gian này ngoại trừ bác sĩ và y tá ra thì hầu như không ai có thể lại gần bà Sài. Nếu chú nguyền sư muốn dùng lời nguyền chết đối với bà Sài thì bắt buộc phải tiếp xúc trực tiếp với bà ấy mới được, rốt cuộc tên đó phải làm như thế nào mới có thể thành công?”
A Chú: “Hay do chúng ta bảo vệ quá tốt, cái tên chú nguyền sư này cảm thấy quá khó khăn, cho nên hắn bỏ cuộc rồi?”
Hoài Hạ lắc đầu: “Việc tài khoản có tích xanh kia bị bắt vẫn chưa được tiết lộ ra bên ngoài, cảnh sát bên đó cũng chưa bắt giữ ả bồ nhí, trừ khi chú nguyền sư biết đội chấp hành đã tham gia, nếu không với tính cách cố chấp của chú nguyền sư thì hắn sẽ không bao giờ bỏ cuộc.”
Năng lực của chú nguyền sư rất kì lạ và khó đoán, chỉ trong khoảnh khắc thực hiện lời nguyền mới có thể cảm nhận được rõ ràng, nếu chú nguyền sư không thi triển lời nguyền thì đội chấp hành sẽ rất khó phát hiện ra được. Tuy nhiên chú nguyền sư lại không hề khó bắt, do tính cách của bọn họ rất cố chấp nên sẽ luôn bất chấp tất cả mà làm một số chuyện điên cuồng.