“Nhưng… nếu như con trưởng thành, cô bé nhà người ta không thích con thì sao?”
“Vân Dật nhà chúng ta có vẻ ngoài đẹp trai như vậy sao có thể có cô bé không thích con được.”
“Vậy nếu là con không thích thì sao?”
“Mẹ thích, tiểu Vân Dật làm sao có thể không thích chứ?”
Anh không lay chuyển được mẹ mình, cuối cùng là tích một giọt máu, để đạo cụ sư của gia tộc chế tác máu đầu tim, bên trong ngoại trừ trận pháp ở ngoài còn tuyên khắc tên của anh.
“Mẹ~” Vân Dật nỉ non một tiếng, không có một chút biểu cảm nào trên mặt, thế nhưng hiện ra một ý cười nhàn nhạt.
Hoài Hạ không nghe rõ tiếng nỉ non cực nhỏ của Vân Dật, thấy anh cười, cô cho rằng là anh đang hôn mê rồi mơ giấc mơ đẹp nào đó.
Chỉ là…người hôn mê cũng có thể nằm mơ sao?
Hoài Hạ đưa Vân Dật đang hôn mê đi cấp cứu, sau khi cô để lại một câu bệnh nhân có thể bị rối loạn đông máu liền vội vàng chạy đến khoa phụ sản để đổi ca với đồng nghiệp.
“Xin lỗi, chúng tôi đến muộn rồi.”
Bọn họ đều là thành viên của đội chấp hành dị năng thành phố H, chức trách chủ yếu là điều tra và giải quyết những sự kiện siêu nhiên của thành phố H và các khu vực lân cận, nói ngắn gọn, đội chấp hành thực chất chính là đội cảnh sát hình sự của thế giới dị năng. Tuy rằng số lượng dị năng giả(*) thưa thớt nhưng điều kiện thức tỉnh lại là ngẫu nhiên, cho nên sẽ thường xuyên xảy ra chuyện dị năng giả sau khi thức tỉnh ỷ vào năng lực của mình mà làm xằng làm bậy.
(*) Dị năng giả: những người có năng lực đặc biệt, khác với người thường.
“Không sao, bên này không có gì khác thường, mọi người chỉ cần tiếp tục canh giữ là được.” Đồng nghiệp gật đầu với Hoài Hạ và A Chú, sau khi bàn giao một ít thông tin liền rời đi. Hoài Hạ và A Chú tiếp nhận mục tiêu mà bọn họ vừa chuyển đến phòng bệnh bên cạnh.
A Chú lấy ra một bịch snack khoai tây từ trong balo, mở ra đưa cho Hoài Hạ: “Chị ăn không?”
Hoài Hạ nhận lấy, vừa ăn vừa hỏi: “Vụ án này cụ thể là như thế nào, nói tiếp đi.”
Cô vừa mới trở về từ kỳ nghỉ phép đã bị sắp xếp cho một vụ án, cũng chẳng hiểu rõ nội dung cụ thể, vốn dĩ lúc ở trên xe cô đã định hỏi A Chú, kết quả mới nói được một nửa đã gặp tai nạn xe, sau đó vì cứu người, tình hình lúc đó rối loạn, cũng chẳng hỏi tiếp.
A Chú lại bóc một bịch snack khoai tây khác tự mình ăn: “Trước đó giống như chị nói, vụ án này có liên quan với chú nguyền sư. Khoảng thời gian trước, đồng nghiệp trong bộ phận tin tức chú ý tới một tài khoản lớn có tích xanh rất độc miệng ở trên mạng, ID tên là phun phân… không, là “Con mực phun mực”. “Con mực phun mực” này thích nhất là lên trên mạng chửi rủa người khác, hắn mắng chửi người không hề có chữ nào thô tục, nhưng lại khiến người ta vô cùng đau đớn, là cái kiểu hố người khiến người ta muốn liều mạng đập chết hắn mà lại không thể làm gì được. Cũng không hiểu cư dân mạng bây giờ bị làm sao, vậy mà đi thích kiểu anh hùng bàn phím như này, chị tưởng tượng được không, mỗi ngày có mấy trăm vạn người xem tên đó mắng người ở trên mạng, chờ sau khi hắn mắng xong còn thả tim và chia sẻ, khen hắn mắng hay, thật là bệnh hoạn mà.”
“Nói ý chính!” Hoài Hạ thấy A Chú dần dần lạc đề, kéo đề tài trở lại một lần nữa.