Vân Dật lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông: “Ông là người nhà của Hàn Thanh Thanh đúng không?”
“Tao là cậu của nó.” Người đàn ông hung hăng nói: “Nếu pháp luật không trừng trị được các người, thì tao sẽ tự mình làm.”
Vân Dật: “Tôi chỉ là một luật sư, chuyện của Hàn Thanh Thanh không có liên quan tới tôi.”
Người đàn ông: “Không liên quan? Giúp cái thằng súc sinh đó thưa kiện, giúp hắn thoát được vòng vây của luật pháp, mày cũng là sát nhân, bọn mày đều là sát nhân, đều đáng chết hết.”
“Ông, sao ông có thể ngang ngược đến mức vô lý như vậy, luật sư Vân, chúng ta báo cảnh sát đi.” Trợ lý trẻ vừa nói vừa rút điện thoại ra báo cảnh sát.
“Mày báo đi, tốt nhất là bọn mày gϊếŧ chết tao luôn đi, dù tao có chết biến thành quỷ cũng không buông tha cho bọn mày đâu.” Ánh mắt người đàn ông hằn lên tia máu, hiển nhiên là đã đánh mất lý trí.
Lúc này một người đàn ông có khuôn mặt chữ điền mặc âu phục chạy tới, người này là Lâm Chấn luật sư của Hàn Thanh Thanh, anh ta đè bàn tay đang gọi cảnh sát của trợ lý trẻ lại, quay mặt qua giải thích với Vân Dật: “Đừng gọi cảnh sát, ngài Lưu chỉ là nhất thời bị mất kiểm soát chút thôi, tôi sẽ khuyên bảo ông ấy. Đừng gọi cảnh sát, nhà bọn họ đã đủ thảm rồi.”
Nguyên cáo Hàn Thanh Thanh tự sát giờ vẫn còn trong ICU, bố của Hàn Thanh Thanh vì lấy lại công bằng cho con gái mà nhảy lầu chết, mẹ của Hàn Thanh Thanh vì thua vụ kiện mà ngồi khóc đến mức ngất đi ở trước cửa tòa án. Nếu báo cảnh sát bắt cậu của Hàn Thanh Thanh đi, thì cả nhà của họ thật sự sẽ không còn ai.
“Luật sư Vân, bản án này các cậu cũng đã thắng rồi, cũng nên có một chút lòng nhân từ.”
Vân Dật không có tỏ thái độ gì, mà nhìn chằm chằm vào cậu của Hàn Thanh Thanh dùng giọng điệu vừa lạnh lùng chế giễu nói: “Nếu nói thành quỷ có tác dụng, vậy bố của Hàn Thanh Thanh không phải đã thành quỷ rồi hay sao, mà ông ấy cũng đã làm được cái gì đâu?”
Người đàn ông bị nói trúng chỗ đau: “Tao gϊếŧ mày.”
“Vân Dật!” Lâm Chấn một bên đè một chân của cậu Hàn Thanh Thanh xuống, một bên trừng mắt nhìn Vân Dật.
Ở trên tòa, để thắng, dù Vân Dật có độc miệng như nào đi chăng nữa thì anh ta cũng có thể hiểu được, nhưng hôm nay vụ kiện cũng đã kết thúc rồi, cả nhà Hàn Thanh Thanh đã thảm như vậy, sao Vân Dật còn có thể nói ra những lời như thế. Dù anh ta có kiềm chế tốt đến đâu đi chăng nữa, thì lúc này cũng không nhịn được mà thay đổi sắc mặt.
Nhưng Vân Dật cũng chẳng chịu nhìn hắn lấy một cái, xoay người ấn nút thang máy, đi vào trong, ngước mắt nhìn người trợ lý trẻ.
Trợ lý trẻ ngơ ngác một giây, rồi vội vàng kéo theo tập hồ sơ theo vào, chuyện gọi điện báo cảnh sát, Vân Dật không đề cập đến, nên cậu cũng không báo nữa.
Thang máy đi xuống, đến bãi đậu xe ngầm.
Hai người vừa mới đi vào bãi đỗ xe, Vân Dật đã bị thư ký của Trần Hưng Phát gọi lại.
“Luật sư Vân, ngài Trần muốn mời anh ăn một bữa cơm.”
Vân Dật đi qua đó, thấy được chiếc xe Bentley của Trần Hưng Phát đang đỗ ở cách đó không xa, anh quay ra dặn dò trợ lý trẻ vài câu, rồi đi theo thư ký của Trần Hưng Phát lên xe.
Ở bên trong chiếc xe đã chuẩn bị sẵn sâm panh chúc mừng, Vân Dật vừa lên xe, Trần Hưng Phát đã tự mình rót cho Vân Dật một ly rượu: