Thập Niên 70 Trở Thành Chủ Tịch Hội Phụ Nữ

Chương 3: Gái thành phố

Dưới gốc cây Hòe thôn Triệu, chính là chỗ tụ tập của phụ nữ Đội sản xuất, là nơi mà bọn họ thường xuyên buôn dưa lê.

Mới sáng sớm, đã có mười mấy người phụ nữ cầm theo chiếc ghế xếp nhỏ ngồi xung quanh gốc cây.

Có người khâu đế dày, có người sửa quần áo, có người cắn hạt dưa, có người tay không....

Họ làm hết việc này đến việc khác, nhưng miệng cũng không hề rảnh rỗi, nói không ngừng nghỉ, không một phút giây nào để cho cái miệng được nghỉ ngơi.

Chủ đề của ngày hôm nay, bắt đầu từ việc Đại Hải nhà Lão Ngụy đánh con dâu.

Có tới mấy người cũng đang làm mẹ chồng nói “Con dâu chính là phải đánh, không đánh thì không thành thật, có như thế, sau này mới có thể quản việc nhà.”

Mấy cô vợ trẻ ngồi bên cạnh cặm cụi làm việc, nghe thấy những lời này cũng không dám có phản ứng gì.

Lúc này Triệu Kha cũng vừa về tới cửa thôn.

Nàng đạp xe tới gần, nhìn thấy mấy bà dì, bà thím ngồi dưới gốc cây, cô hít sâu một hơi, cố gắng tỏ ra vui vẻ, chào hỏi mấy bà thím: “Bà Ngũ, thím Đông, chị dâu Trường Sơn...”

Có người châm biếm: “Gái thành phố về rồi đấy à!”

Triệu Kha khéo léo lộ ra nụ cười xấu hổ, “Thím Đông, thím đừng trêu con.”

Thím Đông chỉ vào cô, “Cái con bé này, lại biết còn ngại ngùng.”

Theo sau đó là cả một đám người thi nhau cười.

Họ chính là thích nhìn mấy cô gái trẻ, nàng dâu mới xấu hổ đỏ mặt, không hề ngại ngùng mà trêu chọc.

Triệu Kha tỏ ra ngại ngùng và nhút nhát như một cô học sinh ngoan, không nói gì.

Thực tế trong tâm: Mệt, lười đối phó với mấy người này.

Tiếng cười dần dần ngừng lại, Bà Triệu Ngũ mới bắt đầu hỏi Triệu Kha: “Về vì việc của chị con đúng không?”

Bà lão nhiều chuyện này chính là người có quan hệ rộng, bao luôn dịch vụ mai mối trong làng. Đối tượng mà chị cô xem mắt, cũng là do bà giới thiệu cho.

Triệu Kha cười cười gật đầu, “Việc trọng đại của chị cháu, bố cháu còn đặc biệt đến công xưởng nói với cháu, vừa hay cháu có mấy ngày nghỉ, nên cũng về xem thử.”

“Việc này đúng là cần phải thương lượng kỹ càng.” Bà Ngũ nói xong liền xua xua tay: “Gia đình cháu chắc là đang bận lắm, mau về nhà đi.”

“Dạ”

Triệu Kha nhanh chóng bước lên xe đạp, vẫy tay chào tạm biệt, đạp xe về nhà.

Ở lại phía sau lưng cô, mọi người nhìn theo sau bóng lưng cô, ghen tị “Nhà họ Triệu quả là có phúc khí”, tất cả mọi người vây quanh bà Ngũ, nhiều chuyện hỏi đối tượng đó như thế nào.

Bà Ngũ cười cười, kì kèo một hồi mới kể về chuyện mai mối: “Đó là con trai nhà kế toán Lý của Đội sản xuất thôn Lý, ông ta vì muốn cưới vợ cho con, năm vừa rồi còn xây một căn nhà ngói đỏ mới tinh.”

Bà chợt ngừng lại, giơ một ngón tay, khuôn mặt đầy kiêu ngạo.

Mọi người đều kinh ngạc, “Một trăm tệ!”

Bà Ngũ cười tít mắt, gật đầu.

Của hồi môn này trong mời tám dặm quanh đây có thể nói là rất có mặt mũi, nếu vụ này thành công, trong tương lai chắc chắn sẽ có nhiều người đến tìm bà làm mai hơn.

“Hơn nữa ba cô cái trước tôi mai mối, tất cả đều gả đến nhà chồng đàng hoàng, bây giờ đều sống rất tốt.”

Mọi người lại lần nữa cảm thán: “Bà Ngũ, bà đúng là người tốt.”

“Con gái lớn của chủ tịch Ngọc đúng là tốt số.”

“Còn phải nói.”

“Bà Ngũ à, lần sau có thể giới thiệu đối tượng cho con gái nhà tôi không, tôi mang cho bà ít trứng gà..”

“Được được được, cứ để đó tôi lo cho.”

Bên khác, Triệu Kha dừng xe trước cửa nhà, đột nhiên phanh gấp, xe bị trượt về phía trước.

Ngọc Tú Lan đứng trong sân, nghe âm thanh ma sát chói tai của phanh xe, chống nạnh, “Triệu Kha! Cái đứa con gái bại gia này! Mày cứ lái như thế xe chẳng mấy chốc lại hư! Lại tốn tiền sửa xe!”

Triệu Kha sờ sờ mũi, dựng lại xe, ngoan ngoãn nhận lỗi “Con lái xe có hơi nhanh.”

“Sau lưng có ma đuổi à!” Ngọc Tú Lan trừng mắt nhìn Triệu Kha, nhét cây chổi vào trong tay cô, quay người xem xét cái xe.

Triệu Kha ôm chổi nói trong lòng: Sức mạnh của tam cô lục bà, cũng không thua kém gì.

Ngọc Tú Lan tiếc cái xe, không ngừng lau thân xe, nhìn những vết trầy trên bánh xe một cách đau lòng.

Triệu Kha vội vã bào chữa: “Đoạn đường về thôn quá xấu, Đội sản xuất không sửa được à mẹ?”

“Muốn sửa là sửa được liền à?” Ngọc Tú Lan nhìn xe, càng nhìn càng thấy đau lòng, “Nếu đường không đi được, mày tự đi mà sửa.”

“...”

Triệu Kha nghiêm túc hỏi: “Thưa đồng chí Ngọc Tú Lan, tôi là do đồng chí sinh ra, hay cái xe đạp này mới là đồng chí sinh ra?”

“Hơn một trăm mấy chục tệ, còn phải cần thêm biết bao nhiêu phiếu, nhà chúng ta phải tiết kiệm trong bao lâu hả?”

Triệu Kha hiểu rõ rồi, chiếc xe này còn quý hơn cả cô.

Ngọc Tú Lan vô trong nhà, Triệu Kha theo sau lưng bà, hỏi: “Cha đâu mẹ? Hôm nay chị không có nhà ạ?”

“Việc trong nhà còn một đống, làm gì rảnh, tao bảo mấy người bọn họ ra sau vườn làm việc rồi, cha với em trai mày đi đào đất, chị mày đi trồng rau rồi.”

Ngọc Tú Lan lấy cái giẻ lau, quay người, suýt nữa là va phải người cô, “Mày là cái đuôi à, cứ theo sau mông tao làm cái gì!”

Cái giọng điệu này của mẹ, Triệu Kha đã sớm quen rồi, cũng không để trong lòng, lùi lại một bước, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, cha nói với người cái gì rồi?”

“Chưa nói gì!”

“Mẹ còn chưa hỏi thì nói cái gì.” Triệu Kha bĩu môi, lại theo sau mẹ cô, vừa đi vừa hỏi, “Chị con không được tìm người có tính khí không tốt, lỡ như sau này bị bắt nạt phải làm sau?”

“Đàn ông có chút tính khí là chuyện bình thường, mày trẻ con thì biết cái gì?”

Ngọc Tú Lan ngồi trước xe đạp tỉ mỉ chà lau, không để sót một khe hở nào.

“Triệu Kha nhìn chiếc xe dần dần trở nên bóng loáng, miệng vẫn không dừng lại: “Con có người bạn thuộc Đội sản xuất thôn Lý, con đã hỏi anh ấy....”

Ngọc Tú Lan nghe liền thấy phiền, cắt lời: “Sao mày lắm chuyện thế, tao mà mẹ nó hay mày là mẹ nó? Tao lại hại nó à?”

Triệu Kha bất lực, cô đương nhiên biết mẹ không muốn hại chị cả, nhưng lời còn chưa nói xong.

“Nhanh đi làm việc đi, đừng có lắm chuyện nữa.” Ngọc Tú Lan ngẩng đầu, “Bất luận là như nào, lát nữa rồi nói, không thể làm mất mặt bà Ngũ, bằng không sau này mày với em mày tìm đối tượng phải làm sao.”

Nhờ người khác làm việc chính là cái đạo lý này.

Triệu Kha chính là không thể kiềm chế nổi mà bị ảnh hưởng bởi cái kết trong cuốn tiểu thuyết kia, nhưng lời của mẹ thì vẫn phải nghe vào tai, chỉ có thể vùi đầu quét sân.

Sau khoảng 20 phút, từ cửa sau truyền đến tiếng nói chuyện, hóa ra ba người họ đã trở lại.

Triệu Phong dáng người cao lớn, nhìn thấy thân ảnh của chị hai ở trong viện, mắt sáng rỡ, giống như chó nhìn thấy xương, xông tới, “Chị hai! Chị về rồi, có mang về cho em cái gì không?”

Triệu Kha lúc này như đang đeo “Kính màu nhìn rõ mọi chuyện”, thấy em trai tới, liền nhét chổi cho em, “Sao, cho mày cái chổi đấy, có thích không?”

Chổi cũng muốn.

Triệu Phong xoay quanh người cô, “Chị, em quét sân cho chị, có lợi ích gì không?”

“Mày cứ làm trước đi, để tao xem xét.”

“Tuân lệnh.” Triệu Phong quét xuôi quét ngược, bụi bay tứ phía.

Triệu Kha: “...”