Lời Thì Thầm Của Ánh Trăng

Chương 4: Tên mới, thân phận mới

Liễu Phòng Y vừa chạy tới miếu cổ đã nhìn thấy Mẫu Thượng Ngàn, giống như đang chờ hắn. Bà ta lên tiếng: “Ngươi tới đúng hẹn lắm.”

“Nàng ấy sao rồi?” Liễu Phòng Y lên tiếng hỏi.

Mẫu Thượng Ngàn nhìn vào chiếc túi vải, chứa nguyên thần của Bạch Cửu Ly mà thở dài: “Phượng Hoàng biểu tượng của hủy diệt và tái sinh, cứ một trăm năm sẽ tự thiêu đốt bản thân. Trong đống tro tàn, ủ mình trong một quả trứng vỏ nhựa thông, chờ ngày tái sinh thành một chú chim non. Đó truyền thuyết trong nhân gian đồn đại, nhưng ta không biết tại sao? Nguyên thần của cô gái này, lại vô cùng tuyệt vọng chỉ muốn tìm tới cái chết, không muốn tái sinh.”

“Đó là lỗi của ta, không bảo vệ tốt nàng ấy.” Liễu Phòng Y ngập ngừng lên tiếng.

“Muốn tái sinh nguyên thần này, chỉ là làm trái lại nguyện vọng của chủ thể. Ê là sẽ hơi lâu một chút.” Mẫu Thượng Ngàn nói tiếp.

“Lâu là bao lâu?” Liễu Phòng Y lên tiếng hỏi.

“Không biết được, có thể một trăm năm, hai trăm năm. Cùng có thể là vạn năm, khi linh hồn đã quên đi tất cả mọi thứ. Chờ ngày tái sinh trong thân thể người phàm, không còn là Phượng Hoàng, không còn chí tôn thần điểu chúa tể bầu trời nữa.”

“Ta nhất định chờ tới ngày ấy.” Liễu Phòng Y đáp.

Mẫu Thượng Ngàn dùng nguyên đan trước đó, cùng pháp lực hòa nguyện vào trong nguyên thần của Bạch Cửu Ly, phân tán khắp bầu trời. Giống như bồ công anh rung rinh trước gió, tự do tự tại không ràng buộc thân phận, thế gian như nàng hằng mong muốn. Mẫu Thượng Ngàn cũng dần khuất xa theo làn gió.

—---------------------------------------------

Bánh xe của dòng thời đại không ngừng chuyển động, con người không ngừng thay đổi, phát triển tiến lên. Thần linh, tín ngưỡng mất dần chỗ đứng trong lòng người, rất nhiều miếu cổ, ngôi đền bị phá bỏ. Bản thân Liễu Phòng Y cũng phải thay đổi, rất có thể Bạch Cửu Ly sẽ tái sinh không nhân gian làm một người bình thường, nên hắn cũng phải học cách sống như một người bình thường. Đầu tiên hắn dùng thảo dược nhuộm mái tóc xám tro, thành mái tóc đen tuyền. Đóng giả làm một người nông dân nghèo khổ, sống bình dị. Rồi đóng giả một người tiều phu lên rừng đốn củi, săn bắn thú rừng như cách nàng từng sống ở nhân gian.

Nhưng hắn vẫn không hiểu được cách chính xác ngôn ngữ, chữ viết của loài người, hắn muốn học. Cùng lúc này trong ngôi làng nhỏ gần biển có mở một lớp dạy chữ của thầy đồ, hắn hóa thành một đứa trẻ tới lớp thầy đồ học chữ. Hắn học cách người phàm đặt tên cho các bé trai sẽ bắt đầu từ chữ Văn, rồi ghép với họ của hắn là Liễu, sẽ gọi là Văn Liễu.

Dù thời tiết có xấu thế nào, hắn cũng sẽ tìm tới lớp của thầy đồ để học chữ. Thời gian ba tháng đã trôi qua, nhưng chỉ là một khoảng cách trong đời của yêu quái sống ngàn năm. Hắn đã hiểu được tiếng nói, chữ viết của loài người. Đồng thời hắn cũng phát hiện ra thầy đồ dạy chữ, thật ra là Sơn Thần hóa thân.

Tối hôm đó, thầy đồ đi vào rừng sâu hóa thành Sơn Thần. Liễu Phòng Y đã đứng đó chờ sẵn, hỏi chuyện: “Ngươi biết ta là yêu quái, tại sao không vạch trần ta?”

Sơn Thần cũng cũng không giấu diếm gì, nói thật: “Yêu quái cũng là một sinh mệnh, hà cớ gì mà phải ép vào đường cùng. Trên đời không có gì là đúng sai, trắng đen rõ rành. Nếu ngươi đã muốn học làm con người, ta sẵn sàng giúp ngươi một tay.”

Liễu Phòng Y nhếch môi, hóa thành hình dạng vốn có. Thân cao tám thước, mái tóc xám tro phật chiều trong gió. Hắn lên tiếng: “Ta thật sự có thể trở thành một con người sao?"

“Nếu ngươi muốn. Đã trở thành con người, chỉ bằng lấy một tên khác. Các tên Văn Liễu này không hợp với ngươi.” Sơn Thần nói.

“Vậy ta nên lấy tên gì?” Liễu Phòng Y lên tiếng hỏi.

“Gọi là Trường Phong, Phong trong phong hoa tuyết nguyệt. Trường trong trường nỗi nhớ tương tư, cùng có thể là trong học thức uyên thâm.” Sơn Thần giải thích ý nghĩa tên gọi.

Mặc dù hắn không hiểu lắm, cảm thấy cái tên này quá hoa mỹ rồi. Nhưng hắn vẫn đồng ý: “Vậy từ này ta sẽ là Trường Phong, sẽ không còn Đằng Xà Liễu Phòng Y, Hải Yêu Bắc Hải trên thế gian này nữa.”

Mọi thứ cứ lặng lẽ trôi qua, ấy thế mà hắn cũng đã sống ở ngôi làng gần năm mươi năm. Mọi người đều già đi, trừ hắn. Để tránh mọi người phát hiện, hắn chỉ còn cách chuyển đi chỗ khác sinh sống. Đóng giả nhiều thân phận khác nhau, lúc thì ngư dân đánh bắt hải sản. Lúc thì là một thương gian buôn bán nhỏ, chờ sự tái sinh của nàng.

“......”

Mọi thứ vẫn tiếp tục trôi qua, Trường Phong sống cô độc mấy trăm năm. Cho tới những năm 1925, khi người Phương Tây bắt đầu du nhập vào, súng ống lên ngôi, vũ khí tối tận. Xã hội bắt đầu phân hóa giai cấp, người có địa vị, giàu có chắc chắn sẽ tồn tại. Người nghèo không có thân phận, thấp cổ bé họng chắc chắn sẽ chết. Kéo theo việc phân hóa thuộc địa, lãnh thổ giữa các quốc gia dẫn tới chiến tranh, vô số nạn nhân, vong hồn chết thảm không nơi chôn cất. Bấy giờ không còn là trận chiến giữa các thần linh, hay chủng tộc yêu quái nữa. Mà là giữ các con người với nhau, giữa vũ khí hiện đại tối tận. Một yêu quái như hắn chỉ có thể đứng ngoài cuộc, của dòng chảy thời gian.

Đồng thời lúc này này, đã xuất hiện một cái nghề được gọi là pháp sư diệt ma, đưa linh hồn người đã khuất về nơi an nghỉ. Trường Phong cảm thấy ngành nghề này khá thú vị, khác hẳn những ngành nghề trước đây hắn từng làm ở nhân gian.

Trường Phong nghe hóng tình hình xung quanh khu vực người chết, cũng như người sống, biết được rằng công việc này bắt đầu từ một nhà sư. Đi vào nước Đại Việt để truyền đạo dẫn theo các nhà sư khác, nhưng khi thấy quá nhiều nạn nhân chết do chiến tranh. Nên nhà sư này đã làm pháp trận, phổ độ chúng sinh đưa những linh hồn đã khuất về nơi an nghỉ, còn việc diệt yêu ma chỉ là người đời thêu dệt lên. Những hắn cảm thấy công việc này thật sự có ý nghĩa, thông qua nó có thể tìm thấy được linh hồn chuyển kiếp của Bạch Cửu Ly.