Giành Lại Cơ Thể Từ Kẻ Công Lược

Chương 9

Giới truyền thông hỏi thẳng: "Mọi người ở đây đều biết rằng, có tin đồn nữ diễn viên chính Hà Giảo trong phim Mắt Bão và ca sĩ hát ca khúc chủ đề Trần Tự từng là mối tình đầu của nhau trước khi nổi tiếng. Bây giờ, ca sĩ Trần Tự thậm chí còn hoãn tất cả lịch trình để đến hát ca khúc chủ đề… Không biết mối tình giữa hai người có phải là thật không?"

Khi nghe những lời đó, Thẩm Nhược Thủy nở nụ cười ngượng ngùng, ngay cả nam diễn viên bên cạnh cô ta cũng không khỏi cười trêu chọc.

Trần Tự rất bận rộn với chuyến lưu diễn toàn quốc nhưng vẫn sẵn lòng hoãn tất cả lịch trình vì Thẩm Nhược Thủy, không chỉ thu âm bài hát chủ đề mà còn tham gia buổi ra mắt. Người hâm mộ dưới hàng ghế của buổi ra mắt phim đã phát cuồng. Nào là biết nhau từ nhỏ, nào là đồng hành và ủng hộ lẫn nhau… Hầu như ai cũng đang chờ đợi phản hồi của đương sự về mối quan hệ tình cảm này.

Tôi không thể nghe rõ hoàn chỉnh câu trả lời.

Tôi lẩn vào trong bóng tối, nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh.

Nhìn thấy Thẩm Nhược Thủy sử dụng cơ thể tôi, tùy ý chiếm lấy cuộc sống của tôi, tôi vô thức cảm thấy buồn nôn.

Đối với Thẩm Nhược Thủy, tôi là một đoạn tiếp diễn trong cuộc đời cô ta. Có lẽ cô ta đã sớm chết trong thế giới của mình nhưng lại chiếm đoạt cơ thể tôi, thay đổi quỹ đạo cuộc đời tôi.

Cô ta có thể dễ dàng giải quyết tất cả các vấn đề của tôi thông qua hệ thống, sau đó sử dụng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình, rồi mỉm cười tự nhiên dưới ánh đèn sân khấu.

Không, không chỉ như vậy.

Có thể nói, thứ mà cô ta đang tận hưởng là mấy chục năm đời người mà cô ta c.ư.ớ.p đ.o.ạ.t.

Hệ thống từng nói thế giới này là dành cho Thẩm Nhược Thủy nghỉ ngơi thư giãn. Cô ta muốn những ánh nhìn khao khát và tha thiết của mọi người đổ dồn lên bản thân mình nên đã thiết lập con đường sự nghiệp cho "cơ thể này" theo cách mà cô ta quen thuộc và mong muốn nhất.

Tôi dựa vào tường để bình tĩnh lại rồi vươn tay che mắt, bật cười thành tiếng.

Nhưng ánh đèn sân khấu cũng có thể phóng đại từng khuyết điểm và yếu điểm của một người. Cũng như Thẩm Nhược Thủy chưa từng nhận ra, những thứ cô ta hao phí sức lực để đạt được này đã trở thành điểm yếu lớn nhất của cô ta từ lâu.

Sau khi nghĩ thông suốt, tôi không còn cố chấp với việc tìm Trần Tự để tra hỏi câu trả lời nữa. Tôi trang điểm lại và cẩn thận che đi khóe mắt đỏ hoe của mình.

Khi tôi rời đi, buổi ra mắt phim đã kết thúc.

Giây phút bước ra khỏi nhà vệ sinh, tôi nhìn bóng dáng trước mặt, tim thậm chí còn đập nhanh hơn.

Trần Tự.