Giành Lại Cơ Thể Từ Kẻ Công Lược

Chương 2

Trần Tự và tôi đã kể về rất nhiều chuyện xảy ra trong những năm qua.

Thật ra, tôi biết hết những chuyện này. Mặc dù tôi bị mắc kẹt trong cơ thể nhưng vẫn có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài. Song, tôi vẫn chăm chú nghe cậu ấy nói, như thể bằng cách này, tôi có thể tìm thấy dấu vết tồn tại của mình trên thế giới này trong hai năm qua.

Trước khi tạm biệt, Trần Tự nói tôi đứng yên đấy đợi cậu ấy một lúc.

Cũng đúng lúc này, tôi nhận được điện thoại của bố gọi tới.

Tôi hơi cụp mắt, cúp máy không nghe. Chưa kịp chặn số điện thoại, tôi đã nhìn thấy tin nhắn của ông ta.

"Mày không muốn tao đi tìm Trần Tự đòi tiền đâu nhỉ?"

Ngay khi điện thoại vừa kết nối, những lời mắng chửi liên tục đổ ập tới.

"Tiền tháng này đâu? Cái con vô ơn này, không phải lại làm mình làm mẩy nữa đấy chứ? Mới làm đứa con gái hiếu thảo được bao lâu đâu, bây giờ lại bắt đầu phản nghịch rồi hả?”

Mỗi tháng Thẩm Nhược Thủy đều chuyển tiền cho ông ta, lúc tám vạn lúc mười vạn, nhưng ông ta đều nướng sạch không còn một xu.

Tiền là do hệ thống cấp. Ngoại trừ việc hoàn thành nhiệm vụ ra thì tiền trong mắt hệ thống cũng chỉ là một con số, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Vì vậy, ngay cả bố mẹ luôn thiên vị em trai cũng phải nghe lời Thẩm Nhược Thủy răm rắp.

Tôi lên tiếng cắt ngang lời mắng chửi của ông ta: "Ông lại nướng sạch vào bài bạc rồi, đúng không?"

Giọng ông ta lắng xuống vài phần, cố giả vờ hung dữ: "Mày quan tâm nhiều thế làm gì, nhanh chuyển tiền qua đây…"

"Tôi sẽ báo cảnh sát." Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời quang, bình tĩnh nói: “Nếu ông còn gọi điện cho tôi hay Trần Tự đòi tiền nữa, tôi sẽ báo cảnh sát tố cáo ông.”

Những năm qua, vì muốn yên tĩnh mà Thẩm Nhược Thủy mặc cho ông ta chìm đắm trong cờ bạc; điều này chỉ khiến ông ta trở nên tệ hại hơn. Còn tôi không có tiền và cũng sẽ không đưa tiền cho ông ta.

Tiếng mắng chửi từ bên kia vẫn không ngừng truyền đến: "Đáng ra tao nên bóp chết mày từ lúc mày còn trong trứng nước chứ không nên để mẹ mày sinh mày ra."

Khốn kiếp.

Tôi thẳng tay cúp điện thoại.

Tôi đã nhận được vô số cuộc gọi như thế này. Điều khác biệt duy nhất là Thẩm Nhược Thủy có thể xử lý một cách dễ dàng, mà tôi ngoài chạy trốn thì dường như chẳng còn con đường thoát thân nào nữa.

Tôi ngồi xổm trên mặt đất và nhìn chằm chằm vào vũng nước cho đến khi chiếc hộp được nhét vào tay tôi. Nhìn cọ vẽ và phấn màu trước mặt, tôi cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.