Chú rể anh tuấn, cô dâu xinh đẹp tuyệt trần, hiện trường hôn lễ không khí vui mừng tường hòa.
Triệu Thiến Thiến không phải phù dâu, chỉ cần mời rượu cô dâu chú rể cùng uống hai chén, thời gian khác vui chơi giải trí, rất vui vẻ.
Mặc dù trên mặt cô giả vờ như không có việc gì, nhưng trong lòng lại có chút để ý.
Vì sao hệ thống tìm tới cô?
Lúc làm việc chăm chỉ làm việc, lúc giải trí thư giãn giải trí, rốt cuộc có chỗ nào không đúng? Tại sao lại bảo cô không được nghỉ phép, về sớm?
Nói cái gì mà sắp phá sản, vậy thì càng thêm mạc danh kỳ diệu (. Một, cô không phải người làm ăn, hai không nợ tiền người khác, làm sao có thể phá sản được?
Tính tới tính lui, Triệu Thiến Thiến nhận định, một là do hệ thống tìm nhầm người, hoặc là một hệ thống điên, ăn nói lung tung.
Nghĩ vậy, trong lòng cô buông lỏng, biểu cảm cũng theo đó thư giãn.
**
Sau khi hôn lễ kết thúc, Triệu Thiến Thiến dựa theo kế hoạch, ở địa phương thoải mái thư dãn chơi ba ngày.
Cho đến khi trong ví chỉ còn lại một trăm đồng, cô mới chưa hết thoả mãn, định trở về.
Ba ngày trôi qua, chuyện gì cũng không phát sinh, Triệu Thiến Thiến dần dần đem khúc nhạc đệm phát sinh trong hôn lễ vứt ra sau đầu — chỉ cần hệ thống gà cay ngậm miệng không nói, không giận hay xoát cảm giác tồn tại, cô có thể làm bộ hệ thống không tồn tại.
Hành trình trở về mất hơn ba tiếng.
Lúc về đến nhà, Triệu Thiến Thiến mang theo túi lớn túi nhỏ. Tuy rằng thân thể vô cùng mệt mỏi, nhưng tinh thần rất thỏa mãn.
“Mẹ, con về rồi.”
Không một ai trả lời.
“Đi ra ngoài tản bộ sao?” Triệu Thiến Thiến lẩm bẩm một câu, trở về phòng thu dọn hành lý.
Hành lý vừa mở ra, bỗng nhiên nhận được điện thoại, “Xin chào, nơi này là bệnh viện nhân dân số 1, xin hỏi cô là người nhà của bà Uông Uông Nghiên đúng không?”
Trong lòng Triệu Thiến Thiến dâng lên dự cảm xấu, chần chờ trả lời, “Vâng, tôi là con gái của bà ấy.”
“Là như vậy, bà Uông đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, đột nhiên ngất xỉu.
Qua phán đoán sơ bộ của bệnh viện, là khối u lành trong não chèn ép đến thần kinh, cho nên dẫn đến ngất xỉu.