Ánh Trăng Sáng Như Nàng

Chương 1

Tới gần Tết Âm Lịch, mọi người đều không ngừng phấn đấu để trở về nhà, mỗi một người giống như một con diều cần phải có chỗ bám trụ vào, nếu không mỗi cánh diều sẽ bay cao theo gió không biết về phương nào.

Mỗi một người đang trở về nhà đều là những người tha hương đi kiếm cho mình một chí hướng.

Kiều Minh Nguyệt khoác trên mình một chiếc áo khoác màu đen, vạt áo dày che đi làn váy trắng phía trong, hai chân không sợ lạnh, đeo một chiếc giày cao gót, độ thời thượng phải gọi là full level. Vấn đề là khi mới vừa bước xuống phi cơ, cô liền lập tức kéo thẳng cổ áo lên, quấn chặt cơ thể, hít sâu một hơi, cô nỗ lực thích ứng thời tiết Giang Thành vào mùa đông rét lạnh.

Khó có được một lần về nhà, cô chỉnh lại trạng thái xuề xòa mọi ngày, trang điểm tinh xảo, vì bảo trì son môi một cách hoàn mỹ cô liền bỏ bữa cơm trên máy bay, lúc này bụng cô đã reo lên kháng nghị.

Cũng may, Đậu Đinh nhỏ đã ba tuổi, không cần cô phải ôm, nếu không thân già gầy yếu của cô sẽ gãy mất, người ta gọi là dậu đổ bìm leo.

Ga sân bay có không khí ấm áp, cô đi tới phía sau tìm một chỗ, ngồi xuống.

Chính cô không sợ bị đông lạnh, nhưng có con gái là một chuyện khác, Niệm Niệm vẫn rất hợp tác mặc áo lông vũ, choàng khăn quàng cổ, bao bọc tới kín mít, cùng với mẹ bé thời trang đánh bay thời tiết trở thành hai hình tượng đối lập nhau.

Em bé thuộc về kiểu sang chảnh, quý tộc, tóc đen dày, chưa cắt lần nào nên đã dài tới ngang vai, hơi xoăn nhẹ, bé không thích cột tóc, ngày bình thường đều thả dài đã thành thói quen, ngày mùa đông tại Giang thành thời tiết khô ráo, tóc chuẩn bị rối bời.

Một đôi mắt đen tuyền, long lanh chuyển động, bé tò mò mở to hai mắt nhìn xung quanh, thấy người xa lạ cũng không lúng túng, thậm chí em dám nhìn chằm chằm người lạ để đánh giá, nhìn một vòng sau đó chui vào lòng của mẹ, bắt đầu hỏi: “mụ mụ, sao cậu nhỏ nói muốn tới đón chúng ta? Cậu nhỏ đâu, người của cậu nhỏ đâu???”.

Đầu của Kiều Minh Nguyệt bắt đầu ong ong. Cô suy nghĩ ba năm cũng không ra, nhà họ Kiều cũng không có gen lảm nhảm nha, hai người anh trai của cô, một người thì tính trầm ổn đáng tin cậy, không nói chuyện đường dài, ngày thường khi nhà cô có dịp ăn cơm tất niên tất cả mọi người đều an tĩnh, vì sao đến lượt cô lại sinh ra một cô con gái nói nhiều như vậy?

Ngày thường, cô bé gọi người khác lúc nào cũng thích lặp lại, như kiểu sợ người khác không nghe thấy, khi hỏi sự tình gì cũng thích hỏi nhiều hơn một lần, giống như nói một lần thì sợ người khác không hiểu ý bé.

“Cậu của con nói không giữ lời, hắn nói tài xế đang ở trên đường.” Cô còn xót lại một chút uy tín, trấn an, “Không cần lộn xộn, chờ mụ mụ gọi điện thoại một lát, có đói bụng không? Đói bụng chúng ta đi ăn chút?”

Niệm Niệm từ lúc sinh ra chỉ đi theo nàng, cô bé luôn ở tại Đại Lý, chưa bao giờ đi quá xa nhà, hôm nay là lần đầu tiên đi xa như vậy, bé rất hưng phấn nên về tình cảm có thể tha thứ cho người cậu thất hẹn.

“Con không đói bụng, chúng ta chờ tài xế đến đây đi.” Niệm Niệm ngửa đầu nhìn nàng, bé vẫn thích hương vị trên người mụ mụ nhất, dính lên đùi cô nằm.

Kiều Minh Nguyệt chải tóc cho cô bé, muốn làm mớ tóc rối của duỗi tơi ra trở về như ban đầu, kết quả chính là cô sờ soạng hai lần, bùm bùm, tóc tĩnh điện giật tay…

...Thôi được rồi, tóc không để ý tới cũng được.

Kiều Minh Nguyệt lấy từ rương hành lý ra một cái mũ len vàng nhạt, hai bên còn trang trí thêm hai quả cầu nhung màu trắng, đội lên cho tóc cô bé rủ xuống, lại chải cho phần tóc lộ ra bên dưới đầu thẳng về phía sau, như vậy mới gọn gàng xinh đẹp, cô vừa lòng vỗ vỗ đầu nhỏ của cô bé.

“Vậy đi, chờ chút nữa tới chỗ cậu nhỏ đã sắp xếp rồi đi ăn cơm”

Niệm Niệm ngoan ngoãn gật gật đầu.

Đợi trong chốc lát, điện thoại của Kiều Minh Nguyệt cũng reo lên, vừa lúc nghe điện thoại, cô nói hai câu liền mang theo Niệm Niệm cùng rương hành lý đi ra ngoài.

Chung quy là thời điểm cuối năm này công việc chất đống, anh hai điều tài xế của công ty tới đón cô. Không kịp an bài, tài xế là một chú xa lạ, không biểu hiện cảm xúc gì trên mặt, thân hình cao lớn, trông bộ dáng của chú có khả năng còn làm thêm chức vị bảo an, chú tài xế đối với Kiều Minh Nguyệt rất khách khí, chỉ là khi thấy đậu đinh nhỏ bên cạnh cô mới sửng sốt một chút.

Kiều Minh Nguyệt bị thời tiết làm đông lạnh đến muốn chết, không quan tâm quá nhiều, cô chạy nhanh chui vào trong xe, rương hành lý để tài xế phóng tới cốp xe.

Được không khí ấm áp bao vây, đôi tay của cô duỗi tới áo lông vũ của Niệm Niệm, chui vào từ sau cổ áo con bé, trở thành người mẹ vô lương tâm cảm nhận nhiệt độ nóng hầm hập của cơ thể bé con.

Niệm Niệm đã rất quen thuộc hành động này của mẹ bé, bé ngồi ở trên đùi cô đảm đương túi chườm nóng chạy bằng cơm, bàn tay nhỏ lay ghế dựa, ngửa đầu, có mưu đồ cùng tài xế nói chuyện phiếm.

“Thúc thúc, thúc thúc là người tài xế tới đón chúng ta sao???”

Nam nhân ngồi ở ghế điều khiển: “……”

Hắn chỉ có thể khô cằn mà ừ một tiếng.

“Thúc thúc, thúc thúc, là cậu bảo thúc tới sao???”

Tài xế nghĩ thầm: Cậu của cô bé là ai??? Hắn nhận được thông báo chính là đưa cá nhân đi nhà ăn Vọng Nguyệt.

Kiều Minh Nguyệt một phen cứu lấy tài xế, dịu dàng nói: “ Thôi, thúc thúc đang lái xe, con cùng thúc thúc nói chuyện phiếm sẽ phân tán lực chú ý của thúc thúc, để thúc lái xe an toàn, OK?”

Kiều Minh Nguyệt có một khuôn mặt hại nước hại dân, chỉ cần một cái liếc mắt nhìn qua cũng khiến người khác cảm thấy không có văn hóa. Trước kia khi tuổi còn nhỏ, cô thích cùng người tranh đua, đi ra cửa liền đẹp lấn át một đám người, khiến cho không ít tin đồn nhảm nhí truyền xa, hiện tại trưởng thành thành thục, hơn nữa ở Đại Lý ba năm chỉ lo dưỡng hoa trồng rau, cũng coi như là nung đúc tình cảm, tướng từ tâm sinh, nguyên bản diễm lệ mặt mày tựa như cũng liền mang thêm nhiều phần thản nhiên cùng ôn nhu.

Đặc biệt là từ lúc có Niệm Niệm, cô cảm thấy chính mình đã trưởng thành, có đủ kiên nhẫn cùng sức chịu đựng không có giới thiệu.

Niệm Niệm ít nhất cũng giống cô tới bảy phần, nhưng do là khuôn mặt vẫn còn trẻ con nên nhìn không có lực sát thương. Cô bé bị mẹ ôm, ánh mắt chuyển động thời điểm, so sánh với mẹ bé quả thực chính là từ một cái khuôn mẫu đúc ra.

Từ sân bay đến nhà hàng mất ít nhất một tiếng rưỡi.

Niệm Niệm bị cô khống chế không đến năm phút, liền nhíu mày tỏ vẻ đáng thương vô cùng nhìn cô.

Vừa mới chơi di động được năm phút, Kiều Minh Nguyệt: “Làm sao vậy bảo bảo?”

“Mụ mụ con thật sự không nín được.”

“Muốn đi WC?”

“Không phải, con muốn nói chuyện.”

“…………”

“OK” Kiều Minh Nguyệt nhìn vào mắt người tài xế đáng thương.

Được mụ mụ cho phép, Niệm Niệm một lần nữa bò trở về vị trí ban đầu, hướng về phương hướng của tài xế, bắt đầu cùng người nói chuyện phiếm.

Từ “ Thúc biết cậu nhỏ làm gì sao?” Cho tới sở thích của cô, “con thích nhất sủng vật là bắp, thúc biết bắp sao? Nó nhưng lợi hại!” Lại đến tương lai phiền não của nàng, “Mụ mụ nói bé chuẩn bị phải đi nhà trẻ, haiz nhà trẻ là cái gì nha? Thúc thúc người từng đi chưa?”

Tài xế đầu ong ong.

Cuối cùng chỉ có thể thừa dịp đèn đỏ, hắn bất đắc dĩ xin sự giúp đỡ của Kiều Minh Nguyệt: “Kiều tiểu thư…… Còn có một giờ xe đi xe mới tới, nếu không, ngài cho cô bé ngủ một giấc?”

Ngủ? Ý kiến hay.

“Niệm Niệm ngoan, tới xem điện thoại, ngủ!”

Cô bé nhỏ sức lực tràn đầy, ở trên phi cơ Niệm Niệm tràn đầy hưng phấn, lúc này bị nàng dỗ mang lên tai nghe nhìn điện thoại một lát, quả nhiên một chốc lát liền ngủ.

Một đường an ổn đi tới nhà ăn, Kiều Minh Nguyệt ôm Niệm Niệm, chân bị cô bé đè đã tê rần, gọi điện thoại cho anh hai bảo hắn xuống dưới đón người. Cô một năm trước đã không thể ôm nổi Niệm Niệm. Niệm Niệm không mập, chỉ hơn ba mươi cân mà thôi, căn bản là do cô quá yếu.

*1 cân TQ = 0,5968 kg VN ( 1 cân TQ = 596,8 gam VN, trong đó 1kg = 1000gam).

Hai mẹ con chui ở trong xe hưởng thụ không khí ấm áp một chút, thật nhanh, có một người chạy tới, trong tay còn khoác một chiếc áo lông vũ, người nam nhân này mặt mày có chút tương tự với Kiều Minh Nguyệt, chỉ là nhìn có chút mỏi mệt. Hai người hôm nay đặc biệt ăn ý, đều mặc áo khoác màu đen, chỉ là hắn không sợ lạnh, thuần thục cúi người ôm Niệm Niệm ra khỏi xe, đưa áo lông vũ cho cô.

“Đã sớm phát tin báo cho em hai ngày này nhiệt độ hạ thấp, sao không mặc nhiều thêm?” Kiều Thư nhíu mày nhìn cô, một bên chỉnh mũ len lại của Niệm Niệm, hắn nhìn cô bé ước lượng: “Niệm Niệm lại cao thêm, hiện tại đã được 1 mét?”

“Đã hơn 1 mét” Kiều Minh Nguyệt cuối cùng cũng dám chui ra khỏi xe, ngửa đầu đánh giá anh trai “ sao em cảm giác anh có vẻ mệt mỏi?”

Kiều Thư thở dài, “Gần đây có chút chuyện phiền toái.”

“hả?”

“Anh có thể xử lý.” Việc này không có tiện cùng nàng nói.

Hai anh em ở điểm này vẫn rất ăn ý, Kiều Minh Nguyệt bình thường căn bản không tham dự các vấn đề trong công ty, anh trai 6 năm trước đã tiếp nhận công ty, nếu không có sự kiện gì trọng đại sẽ không nói cho cô để tránh phải quan tâm nhiều.

Nói cách khác, nếu là việc gì nghiêm trọng đã sớm cùng nàng thương lượng, những việc nhỏ rườm rà sẽ không nói cho nàng.

Kiều Minh Nguyệt cũng không truy hỏi thêm, đi theo anh trai đi vào.

Đã ba năm cô không trở lại, cũng không biết “Vọng nguyệt” mới sửa chữa, trong trí nhớ ấn tượng hoàn toàn khác biệt, tổng thể nhà hàng có thiết kế tinh xảo đen-trắng phối hợp, vách tường lại là màu xanh sẫm hoặc là đỏ sậm, phong cách độc đáo. Rõ ràng là vào đông vạn vật đều điêu tàn mà trong nhà lại xuân ý dạt dào, cây xanh tươi sống, trên bàn, một bình hoa pha lê trong suốt dựa vào cửa sổ, thế mà mùa này lại có Tulip, Kiều Minh Nguyệt ngứa nghề nhịn không được nhìn nhiều một chút, xem phiến lá phát hiện là hoa thật, đó là loại cô thích - thuần sắc trắng.

Tulip trong viện của cô hiện tại cũng sắp nảy mầm, đáng tiếc.

Đi một đường tới phòng của bọn họ trên lầu hai, cô ngồi xuống uống nước chanh, Kiều Minh Nguyệt đói bụng cả ngày khi ngửi được mùi thịt liền nhịn không được.

Đồng thời nhịn không được còn có Niệm Niệm.

Cái mũi của cô bé giật giật, sau đó liền xoay đầu qua, mơ mơ màng màng mở đôi mắt ra, vô thức dụi dụi mắt, bị cậu nhỏ có thói ở sạch kéo tay xuống dùng khăn ướt lau mới buông ra.

Cô bé mới vừa tỉnh ngủ, thanh âm nhão dính dính, gọi cậu nhỏ một tiếng, quay đầu tìm kiếm mụ mụ, tìm được rồi mới an tâm, lúc sau khôi phục tinh thần bắt đầu ăn cơm.

Cũng chỉ có ngủ cùng ăn cơm thời điểm, Niệm Niệm mới có thể an tĩnh một chút.

Kiều Thư cũng dành ra một chút thời gian ăn cơm với mẹ con cô, nếu không sẽ không gọi tài xế đi đón các cô.

“Năm nay anh cả trở về sao?” Kiều Minh Nguyệt cầm dao nĩa ăn thong thả ung dung.

“Có khả năng.” Nói về anh cả Kiều Thư có hơi đau đầu, nhìn về phía em gái, “Em xác định không đi nữa?”

Chắc là hắn trời sinh thiếu nợ bọn họ từ kiếp trước, rõ ràng hắn đẻ ra thứ hai nhưng lại bị bắt kế thừa gia nghiệp, mà anh trai tốt của hắn đi một lần chính là 6 năm, ăn tết đều không trở về nhà, đột nhiên tâm trạng tốt mới trở về, công việc của hắn bận rộn cũng không đến mức mỗi lần gặp đều qua điện thoại. Tuyệt. Còn có cô em gái tốt này, ba năm trước đây đột phát ý tưởng định cư Đại Lý, không hẳn, nghiêm túc tính toán đến nay đã là bốn năm. Em gái tố của hắn có vẻ còn quyết tâm muốn ở Đại Lý dưỡng lão, ăn tết hắn còn phải bay qua với hai mẹ con bọn họ.

Vừa nghe nói nàng có ý tứ trở về Giang Thành sống, Kiều Thư liền nhanh chóng hỗ trợ em gái xem phòng ở, cuối cùng cũng xác định được phòng, lại vội vàng trang trí đồng thời còn có việc cuối năm của công ty. Quả thực là rối như chỉ, ngoài ra còn có một cục nợ phải lo nữa.

“Niệm Niệm phải đi nhà trẻ.” Kiều Minh Nguyệt cắt ra một miếng thịt cá, đưa đến bên miệng Niệm Niệm, cô nhún nhún vai, gương mặt xinh đẹp tràn đầy bất đắc dĩ, “Em phải thay con bé suy xét một chút, rốt cuộc trong thôn bọn em không có nhà trẻ.”

“…… Anh nên cảm thấy may mắn sao?”

Kiều Minh Nguyệt vô tội, “Việc học của Niệm Niệm quan trọng.”

“fine.” Kiều Thư miễn cưỡng chấp nhận, “Phòng ở trước mắt đã ổn định, xung quanh phương tiện cũng không tồi, có mấy cái nhà trẻ, hiện tại còn sớm chờ Niệm Niệm qua tuổi, đến lúc đó đi xem chưa muộn, em chốt cái nào thì nói, anh sẽ hỗ trợ liên hệ.”

“wow, không hổ là anh trai của ta” Kiều Minh Nguyệt giơ ngón tay cái lên hướng về phía hắn.

Anh trai của cô luôn luôn là đáng tin cậy nhất, mọi sự tình đều làm được thỏa đáng.

Cơm nước xong, son môi của cô đã sớm trôi mất.

Haiz, đây đại khái chính là lí do cô không thích ra khỏi cửa.

Khi cô còn nhỏ đã dưỡng thành thói quen, một khi ra cửa nhất định phải trang điểm, đó là điều cơ bản. Cô hiện tại đã trưởng thành, người có thể thấy mặt của cô đếm trên đầu ngón tay trong đó vẫn là bạn thân cùng anh trai chiếm đa số. Các đối tượng gặp mặt khác, tỉ mỉ hóa trang đều quá dư thừa, váy dù xinh đẹp cũng khiêng không được, Giang Thành mùa đông còn muốn mặc áo lông vũ để giữ thể diện?

Kiều Minh Nguyệt bỗng nhiên liền trở về trạng thái bình thường.

Cho nên có thể nói rằng mặc quần áo trang điểm loại việc này phải xem đối tượng. Uống một ngụm nước chanh, Kiều Minh Nguyệt đã hoàn toàn no rồi, mà Niệm Niệm còn đang hưởng thụ phần kem của bé.

Kem này trong thôn cũng rất ít thấy, Niệm Niệm kiên định quý trọng, cái miệng nhỏ cái miệng nhỏ ăn liên tục, vẻ mặt ngạc nhiên cùng hưởng thụ.

Kiều Thư nhìn thấy nhịn không được phê bình cô: “Em xem em làm mẹ mà khiến con ủy khuất.”

“Oan thị Mầu.” Kiều Minh Nguyệt thò lại gần bảo Niệm Niệm cho cô ăn ké một ngụm, Niệm Niệm hào phóng cho mụ mụ một muỗng siêu to.

“Ngày thường ở trong thôn không có đồ ăn vặt, hoặc là phải đi chợ mua, con bé khi còn nhỏ dạ dày không tốt cũng ăn không hết kem, cũng không phải một mình con bé không ăn nha, em cũng không ăn.”

Trời đất chứng giám cho Kiều Minh Nguyệt, lần đầu tiên sinh con cô cưng Niệm Niệm bảo bối lên tới trời, mới vừa sinh con cô nghiêm khắc nghe theo bác sĩ kiến nghị, đúng giờ cai sữa, một tuổi nên ăn cái gì, hai tuổi nên ăn cái gì, hoàn toàn nghe theo khoa học. Ba năm cô không đυ.ng tới cay và đường, Niệm Niệm ăn cái gì cô cũng ăn cái đó, đến cả Coca cũng đều không uống.

Hôm nay cũng là lần đầu sau ba năm cô ăn kem vị quả xoài, cảm động đến muốn khóc.

Kem băng mát lạnh tràn đầy hương vị sữa cùng nồng nàn vị xoài, nếm một ngụm xuống run rẩy cả linh hồn.

Kiều Thư nhìn hai mẹ con bọn họ đang mang vẻ mặt rẻ tiền, hắn khϊếp sợ đồng thời lại cảm thấy chua xót đáng thương, gọi cho các cô thêm một phần kem, nhưng ngày mùa đông cũng không dám cho các cô ăn nhiều.

Kiều Minh Nguyệt hoàn toàn thỏa mãn. Vẫn là anh trai ruột quá tốt.

Cô còn muốn cái gì độc lập tự chủ, thành thật ôm đùi anh trai ở Giang Thành cắm rễ, hơn nữa đến khi tuổi càng lớn, càng nhớ tình bạn cũ, Kiều Minh Nguyệt cũng không biết làm sao lại vậy. Tới gần tết, bỗng nhiên cô nhớ tới một nhà bọn họ, lâu rồi không đoàn tụ, trong lòng cảm thấy chua xót, vì thế cô hạ quyết tâm năm nay nhất định đoàn tụ xum vầy một nhà đón năm mới.

Thời điểm Nghỉ tạm, Kiều Minh Nguyệt cầm lấy di động gọi điện cho anh trai cả Kiều Vọng.

Nghĩ lại, để Niệm Niệm gọi điện so với cô càng có mặt mũi hơn, vì thế cô đem điện thoại cho Niệm Niệm, dặn dò: “Bảo cậu năm nay trở về đưa cho con lì xì to nhé.”

Niệm Niệm thích đại bao lì xì, lập tức có sức mạnh để công tác, chờ đợi điện thoại bắt máy từ bên kia.

Kết quả đợi nửa ngày, không nghe.

Kiều Thư mặt vô biểu tình: “Có khả năng người không có, chuẩn bị hậu sự đi.”

Kiều Minh Nguyệt cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, “Khẳng định không có ở đó, nếu không không có khả năng không nghe điện thoại của em.”

Niệm Niệm xem hai người, tò mò hỏi: “Mụ mụ mụ mụ, ‘ không có ’ là có ý tứ gì nha? Là đã chết sao? Cậu đã chết sao???”

Hai anh em đồng thời trầm mặc.

Hai người bọn họ phê bình đại ca một cách thầm kín, bị Niệm Niệm nói như vậy, tự nhiên cảm thấy bọn họ có chút tàn nhẫn.

“Không đâu không đâu, mụ mụ cùng cậu nhỏ nói giỡn.” Kiều Minh Nguyệt thấy cô bé ăn xong rồi, lấy miếng khăn ướt lau miệng cho bé.

Kiều Thư thay đổi cái đề tài, “Phòng ở đã sửa sang một chút, sân để lại cho em, phòng có ánh mặt trời hắt vào như em yêu cầu, giúp việc cũng đã thuê, hôm nay có đi xem không?”

“Được nha.” Kiều Minh Nguyệt vui vẻ đáp ứng, “Anh có thời gian sao? Không có thời gian thì bọn em tự trở về cũng được.”

“Không có việc gì, hôm nay có rảnh, dù sao cũng là lần đầu tiên xem nhà mới” Kiều Thư đứng dậy lấy quần áo, sau đó giúp Niệm Niệm mặc áo lông vũ.

Kiều Thư ôm Niệm Niệm, chờ Kiều Minh Nguyệt chuẩn bị xong, cùng nhau ra cửa.

Trên lầu hai hành lang uốn lượn, góc giàn trồng hoa còn có tịch mai, nhàn nhạt mùi hương câu nhân hồn phách, Kiều Minh Nguyệt không nhịn được nhìn nhiều một chút, càng thêm thích Vọng Nguyệt Lâu, không chú ý tới đối diện đi tới mấy người.

Người ở giữa Kiều Thư biết, ánh mắt vừa chạm vào nhau hắn liền theo bản năng áp xuống một chút không kiên nhẫn, nhưng hành lang không rộng lắm, hai bên người lại nhiều, không thể tránh né gặp phải, người trung niên phía sau nam nhân kia đi lên chào hỏi, thái độ mười phần nhiệt tình.

Kiều Thư cũng không muốn phản ứng.

Người nọ thế nhưng chủ động tiến lên, cười khẽ, không quan tâm hắn còn ôm cô bé muốn cùng hắn bắt tay.

“Kiều tổng.”

Nghe thấy thanh âm quen thuộc ở bên tai nổ tung, vốn đang chuẩn bị xem hoa Kiều Minh Nguyệt bỗng xịt keo cứng nhắc.

Kiều Thư không quá khách khí lảng tránh, hắn lại không buông tha, “Đây là con của Kiều tổng?”

Tay hắn đã không lịch sự mà sờ tới đầu của cô bé.

Lần đầu tiên chạm vào một cô bé, hắn cũng không hiểu lắm, vốn mũ len đã bị Niệm Niệm không kiên nhẫn cọ đến chuẩn bị rớt, bị hắn chạm vào rốt cuộc rơi xuống. Tức khắc đầu tóc rối bời của Niệm Niệm điên cuồng dựng đứng lên, đồng thời, có tiếng bùm bùm, dòng điện lưu nhỏ nổ tung ở lòng bàn tay hắn, hắn theo bản năng co rụt tay lại.

Đôi lời của editor: tác giả ngày xưa đi thi văn không biết xin mấy tờ giấy, sảng văn của bả gần 4000 từ/ chương:))))))