Khán giả ăn dưa trong phòng phát sóng trực tiếp: [Lão gia hỏa, số 68 tức giận, nhưng Bạch gia không nhất thiết phải là số 68 phải không? Bạch gia có giao tình với những người đưa thư bắt đầu từ số 0 kép. Số 68 kiêu ngạo gì chứ? 】
Ngân tiểu thư quyến rũ: [Ha ha, đây không phải là trọng điểm? Chẳng lẽ chỉ có tôi mới có thể nhìn ra cô bé Bạch gia này tối nay sẽ phải chịu tội lớn sao? Ngoài ra, còn không phải chỉ là một con hạc giấy biết bay thôi sao? Nhà họ Bạch đêm qua không xem buổi phát sóng trực tiếp của Mộ hoang sao? Với kỹ năng làm giấy nhỏ bé của cô ấy, cô ấy đã thể hiện được điều gì? Thậm chí những người làm giấy của tôi xấu hổ thay cho cô ấy. 】
[Ngân đại mỹ nhân, khi nào cửa hàng của cô sẽ lên mạng? Tôi muốn trở thành một trong những khách du lịch đầu tiên ở Mộ hoang! 】
Ngân tiểu thư kiêu ngạo như vậy, nên đương nhiên sẽ không trả lời những bình luận mà cô không quan tâm. Tất nhiên, nhà họ Bạch cũng coi thường những bình luận, bà Bạch tức giận nói với chồng: “Thật là mất hết mặt mũi, anh và số 009 có quan hệ tốt, anh bảo anh ta đi một chuyến được không?"
Ông Bạch nói: "Anh cũng đang có ý định như vậy. Con gái riêng của Bùi Thủ Nghiệp trở thành người đưa thư, và một số gia đình quý tộc Huyền Môn khác nóng lòng muốn vươn cành ô liu với cô ấy, thật là mất mặt."
Chờ gọi xong cho số 009, ông Bạch sắc mặt tái nhợt, ông nói với bà Bạch: “Số 009 nói anh ấy và số 068 là đồng nghiệp, không dễ gì làm mất uy tín đồng nghiệp. Tối nay anh ấy sẽ nhận đơn hàng của Bạch gia."
Khương Tri đã ký tuyên bố từ chối trách nhiệm trực tuyến với sự hỗ trợ của người chuyển phát nhanh số 127-1. Lúc này, có thêm hai người nữa bước tới từ bên ngoài từ đường nhà họ Bạch, một trong đó là Bùi Kim Tịch, cô lập tức lẻn tới trước camera để chào hỏi. [Xin chào mọi người, tôi là em gái của số 68, tôi đến đây để giúp chị tôi chiếu sáng. 】
Bình luận: [Tiện nghi em gái, đừng chặn camera, nếu tôi không lầm thì người còn lại chính là Bạch Ngũ nhà họ Bạch. Trời ơi, Bạch Ngũ chính là tiền bối sắp tốt nghiệp Huyền học viện. Anh ta là học sinh mạnh thứ ba của Huyền học viện. Các bạn xem, mấy con ong bắp cày bị số 68 đánh đã bị anh ta thu phục, bây giờ chúng ta đã biết tại sao nhà họ Bạch lại đứng đầu trong tám đại gia tộc của Huyền Môn. 】
[Thôi đi, ai đã phong cho các bạn danh hiệu tám gia đình quý tộc? Thật không biết xấu hổ? Đứng thứ ba thì sao? Hàng năm đều có một lớp tốt nghiệp. Ai quan tâm chứ? Chị gái nhỏ số 68 vẫn là người giỏi nhất. 】
Khương Tri nghiêng đầu liếc nhìn thanh niên đứng đối diện, mới ngoài hai mươi, Bạch Ngũ cũng lạnh lùng nhìn cô, Khương Tri không thích anh ta, cô phàn nàn với Bùi Kim Tịch: “Anh ta không đẹp bằng Phó Cửu phải không?"
Bùi Kim Tịch cảm thấy hãnh diện khi thấy chị gái mình chủ động nói chuyện với mình: "Anh ta có tiền vốn để kiêu ngạo đó chị, em cũng không thể làm gì được. Nhân tiện, chị, anh họ của em nhờ em mang tin nhắn cho chị. Anh ấy sau khi uống thuốc trừ sâu kia thì cảm thấy khó chịu, nếu không nhất định sẽ tới hiện trường hỗ trợ chị. Liệu anh ấy có sao không chị?"
Khương Tri: “Không sao, thuốc trừ sâu cũng là sâu bọ, chúng chui vào mạch máu của anh ta và ăn virut trong cơ thể anh ta. Hai con bọ đang đánh nhau, tất nhiên ký chủ sẽ bị khó chịu là đúng rồi. Chị còn tưởng rằng mọi người sẽ trói anh ta lại, để phòng ngừa anh ta tự làm đau chính mình. Nhưng anh ta có thể tự gánh vác được tất cả sự đau đớn đó bằng sự kiên trì đúng là đáng nể.
Bùi Kim Tịch:... "Chị, vậy thuốc đắt tiền hơn sẽ bớt đau hơn phải không?"
“Đúng vậy, loại thuốc hai triệu có thể gϊếŧ côn trùng mà không đau đớn, nhưng nếu Phó Cửu ngay cả đau đớn do diệt sâu gây ra cũng không kiên trì được, thì tốt nhất là không nên vào Huyền học viện. Ở đó có rất nhiều bài kiểm tra, còn tra tấn đau hơn cả thuốc trừ sâu. Vì vậy, em vẫn nên sống một cuộc sống bình thường và là tiểu thư thừa kế tài sản của gia đình mình đi.”
Bùi Kim Tịch: “Không được, chị xem đứng đối diện anh em nhà họ Bạch kia. Từ nhỏ đến lớn, em luôn bị họ khinh thường và chế giễu không có tài năng. Mẹ em cũng là học sinh của Huyền học viện, mặc dù cuối cùng bà đã bỏ học nhưng việc mẹ em có thể vào học viện tức là huyết thống của bà không có vấn đề gì phải không? Chị nói cho em biết em cần làm gì để kích phát tài năng của em, em đều có thể chịu được!”
Khương Tri nhìn cô bé với ánh mắt xem trọng, suy nghĩ một lúc, đưa chiếc váy cưới trong tay cho cô rồi nói: “Cái áo cưới này vốn nên là chị mặc lúc đưa hàng, nhưng bây giờ em mặc nó đi."
Mặc váy cưới màu đỏ trước từ đường bị bỏ hoang và còn muốn đi vào trong giao hàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn so với chơi trong nhà ma, Bùi Kim Tịch mặc váy cưới màu đỏ mà không nói một lời.