Lâm Vũ Tư không biết suy nghĩ của Lục Kiến Vi nên có phần lo lắng hỏi: “Trong đó còn có động tĩnh gì không?”
Lục Kiến Vi mỉm cười, nói: “Người thì không nhưng ma thì có một! Có điều nó đã bỏ đi rồi.”
Lâm Vũ Tư không quá ngạc nhiên với năng lực của Lục Kiến Vi, rốt cuộc sư phụ của cô là một đạo sư mà! Cô ấy đã từng gặp nên rất dễ dàng có thể nghĩ thông suốt.
Cô ấy lập tức nhớ lại sự việc vừa xảy ra, rùng mình sợ hãi: “Hình như bóng ma kia từ thẩm mỹ viện! Tớ nhận ra đôi mắt ấy, người phụ nữ đó đã cắt môi tớ bằng móng tay… Ôi, không lẽ tớ bị thương?”
Lục Kiến Vi lướt mắt nhìn Lâm Vũ Tư, ánh mắt dừng lại trên đôi môi cô ấy.
Nhìn kỹ, góc môi Lâm Vũ Tư có một vết xước nhỏ, nhưng không hề chảy máu.
Lục Kiến Vi bình tĩnh nói: “Có vết cào nhưng không sao cả! Có vẻ như có điều gì không ổn với thẩm mỹ viện kia.”
Lâm Vũ Tư tiến lại gần bàn trang điểm, nhìn vào gương nhưng không thấy vết xước nào, đôi môi vẫn mềm mại tạo nên sự tương phản với khuôn mặt tái mét của cô ấy.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến khả năng của Lục Kiến Vi, Lâm Vũ Tư lại trở nên bình tĩnh hơn.
“Thẩm mỹ viện…” Lâm Vũ Tư đột nhiên nhớ ra điều gì đó… Tức tối gọi điện cho bạn trai của cô ấy là Trương Gia Phong.
Mất khá lâu, cuộc gọi mới được Trương Gia Phong bắt máy.
Giọng Trương Gia Phong có vẻ yếu ớt: “Vũ Tư?”
Lâm Vũ Tư hỏi: “Trương Gia Phong! Anh đưa tôi đến thẩm mỹ viện quái quỷ gì thế?”
Nếu không phải Trương Gia Phong đề nghị thì cô ấy chắc chắn sẽ không bao giờ bước chân đến thẩm mỹ viện! Như vậy sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra hết.
Trương Gia Phong bối rối: "Sao vậy? Em không phải đã trở nên xinh đẹp hơn sao? Em không hài lòng à?"
Lâm Vũ Tư hít thở sâu, kể lại sự việc, tức giận nói: “Anh có biết tôi vừa suýt chết không?”
Trương Gia Phong cười trừ: “Vũ Tư! Em đọc nhiều truyện ma quá rồi! Nếu theo lời em thì bạn cùng phòng em cũng có thể là Chung Quỳ?! Đã là thế kỷ 21 mà em vẫn tin vào mê tín.”
Lâm Vũ Tư muốn nói thêm nhưng hắn ta đã cúp máy làm cơn tức giận của cô ấy lêи đỉиɦ điểm… Đây là lần đầu tiên Trương Gia Phong làm vậy với cô.
Lúc này, Lâm Vũ Tư chỉ biết tức tối hét lên: “Nếu ngày mai không có lời giải thích! Tôi sẽ không tha cho anh đâu.”
Cô ấy chạm nhẹ vào môi, bỗng nhiên nghĩ về giọng nói trách móc kia: “Kiến Vi! Lúc nãy, trong buồng tắm có âm thanh nói tớ dùng đồ của người khác? Tớ đâu có mượn đồ ai.”
Từ lúc bước vào thẩm mỹ viện, cô ấy đã cảm nhận được người phụ nữ kia khá khó tính! Hóa ra không chỉ khó tính mà còn muốn hại người nữa.
Lục Kiến Vi trầm tư, nói: “Dùng đồ của người khác à?”
Ánh mắt của cô nhìn Lâm Vũ Tư từ trên xuống dưới! Một lúc sau, đột nhiên nghĩ ra điều gì, cô tiến lên và nhéo cằm Lâm Vũ Tư.
Động tác này làm Lâm Vũ Tư hoàn toàn bất ngờ.
Giây lát sau, Lục Kiến Vi đưa mũi lại gần môi Lâm Vũ Tư và ngửi cẩn thận.
Cô ấy hơi ngại ngùng hỏi: “Kiến Vi! Cậu định làm gì thế?”
Lục Kiến Vi nhìn thấy ánh mắt tránh tránh của Lâm Vũ Tư, liền hiểu là có hiểu lầm nào đó, nhanh chóng giải thích: “Tớ biết vấn đề ở đâu rồi.”
Lâm Vũ Tư hỏi lại: “Vấn đề gì vậy? Cậu vừa ngửi cái gì?”
Lục Kiến Vi trả lời: “Trên môi cậu có mùi máu.”
Lâm Vũ Tư vô thức đưa lưỡi liếʍ môi nhưng lại nhịn lại, nói: “Vậy à, lúc tớ tắm… máu từ môi tớ chảy ra à?”
Cô ấy cuối cùng cũng hiểu tại sao dù nước sen chảy ra bình thường nhưng trên người mình lại đầy máu. Hóa ra là vì lý do này.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin