Thập Niên 90: Trọng Sinh Thành Quân Tẩu Trêu Nam Thần

Chương 36

Máy nhắn tin mỗi lần nhắn là có giới hạn số từ, cô để lại bốn tin nhắn liên tục.

Anh Kiêu, số điện thoại nhà cũ của em, 051x8501xxx

Anh Kiêu, anh chuyên tâm làm việc, đừng mãi nhớ em, đừng lúc nào cũng nhìn máy BP.

Anh Kiêu, anh phụ trách bảo vệ tổ quốc, em phụ trách nhớ anh.

Anh Kiêu, nhớ anh, moah moah!

Cúp điện thoại, Diệp Kiều nhìn xung quanh một chút, may quá, trong nhà chỉ có một mình cô, nếu không…cha mẹ nghe thấy thì không tốt lắm, cô gái trực tổng đài chắc cũng buồn nôn vì cô gần chết, người ta còn phải chuyển mỗi cầu thành số hiệu phát ra ngoài nữa, lại chuyển số hiệu thành chữ Hán, vất vả vất vả rồi.

Nếu có điện thoại di động thì tốt rồi!

Cô lại gọi điện thoại đến nhà họ Diệp, người nghe điện thoại chính là Trần Nhã, là con gái của dì Trương bảo mẫu.

Kiếp trước, Trần Nhã luôn bày ra những ám chỉ tâm lý trước mặt cô, ám chỉ địa vị của đứa con ngoài giá thú như cô ở nhà họ Diệp ngay cả con gái của bà vυ' cũng không bằng.

“Là chị Kiều Kiều à, cụ tham mưu trưởng ra ngoài đi dạo rồi, không có ở nhà”.

Nói bậy, đến giờ này rồi, ông nội sao có thể đi dạo được! Trần Nhã chắc chắn sẽ không nói với ông nội là cô gọi điện thoại về, khiến ông nội tưởng cô không hiểu chuyện!

“Ai nói tôi ra ngoài đi dạo?”. Lúc này, một giọng nói nghiêm nghị vang lên.

Diệp Kiều suýt nữa bật cười, sự ăn ý giữa cô và ông nội đúng là thần kỳ!

Giờ này rồi, ông nội vừa mới ngủ trưa dậy, cô xem đây là thời gian gọi điện tốt nhất.

Có thể tưởng tượng ra, ở đầu bên kia điện thoại, Trần Nhã xấu hổ đến mức nào.

“Cụ tham mưu trưởng ạ, tôi, tôi tưởng ngài đi ra ngoài rồi!”. Trần Nhã vội vàng nói dối.

Cụ tham mưu trưởng nghiêm nghị trừng mắt nhìn Trần Nhã! Trần Nhã sợ đến mức vội vàng chạy ra khỏi nhà chính.

Sau khi nhận lấy ống nghe, ông cụ nở một nụ cười hiền lành, cháu gái lớn thay đổi rồi, ông thấy hết, ông càng ngày càng yêu thương cô, huống gì nhà họ Diệp vốn dĩ đã nợ cô!

Diệp Kiều nói với ông về tình hình bên này, những chuyện này có cảnh vệ viên Tiểu Đổng đã sớm báo cáo với ông, ông thở dài trong lòng, Tần Lan thật sự đã không giúp được gì cho nhà họ Kiều mấy năm qua!

“Kiều Kiều, bên nhà cũ của con có chuyện gì cần giúp thì cứu phân phó Tiểu Đổng nhé!”

Ông cụ nói như thế trong điện thoại.



Mười giờ tối, sau khi rửa mặt xong, Diệp Kiều đang chuẩn bị chui vào màn thì điện thoại đặt trên bàn sách reo lên, điện thoại vừa mới reo lên, họ hàng ở quê không có mấy nhà có điện thoại, hơn nữa còn không biết số, cuộc điện thoại này…

Nghĩ đến có 99% là do người nào đó gọi tới, cô chạy như bay đến bên bàn, nghe điện thoại!

“Alo?”.

“…”. Đầu bên kia điện thoại im lặng.

Diệp Kiều càng chắc chắn, là anh!

“Alo, là anh Kiều sao? Nói đi, có phải xấu hổ không?”. Diệp Kiều cười nói, trái tim không tự chủ mà run rẩy. Tâm hồn rõ ràng đã là một bà cô 38 tuổi rồi, sao mà khi nói chuyện với anh lại giống như thiếu nữ 18 thế này?

Trái tim khi đập thình thịch, trong đầu đều là hình ảnh bị anh cưỡng hôn đêm đó, dường như còn có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng trên người anh.

Bên kia, trong phòng làm việc của chính ủy đại đội đặc chủng, lặng ngắt như tờ, điện thoại trên bàn làm việc bị thiếu mất ống nghe, dây điện thoại rũ xuống từ cạnh bàn. Bên cạnh bàn có một người đang ngồi trên mặt đất, miệng còn ngậm thuốc lá.

Chẳng qua nghe giọng nói vừa ngọt ngào vừa trêu ngươi của cô nhóc, Lục Bắc Kiêu cảm thấy khô nóng khó chịu, tàn nhẫn rít vài hơi thuốc lá.

“Anh Kiêu, anh lại im lặng nữa là em cúp điện thoại đấy…”

“Em dám!”. Anh rốt cuộc cũng mở miệng, âm thanh đè thấp, lại bá đạo vô cùng.

“Không dám không dám!”. Diệp Kiều vội vã đầu hàng, nào dám, cũng nào cam lòng…

“Về quê làm gì? Người nhà họ Diệp bắt nạt em?”. Vốn dĩ anh muốn gọi điện về đại viện hỏi thăm tình hình một chút, cô không để lại phương thức liên lạc cho anh, anh chỉ có thể bị động chờ đợi tin tức của cô, ai ngờ buổi chiều cô đã gửi tới.

Nhóc con, ngoan lắm, rất hiểu chuyện.