Nghe lời nói của bạch liên hoa Lý Vận này, Diệp Kiều thực sự cảm thấy buồn nôn!
“Lý Vận, hôm qua tôi suýt nữa bị nóng chết, lẽ nào vì cậu ta, tôi còn phải mặc bộ đồng phục nóng chết người đó sao?”
“Tôi không có ý đó! Kiều Kiều, cậu, cậu rốt cuộc làm sao vậy? Có phải là…… hôm qua hai anh em nhà họ Lục làm cái đó với cậu rồi? Ở đây chỉ có hai người chúng ta, cậu đừng sợ, nói cho tôi biết, có được không? Tôi giúp cậu nghĩ cách!” Giọng nói của Lý Vận càng ngày càng nhỏ, một tay nắm lấy tay của Diệp Kiều.
“Lý Vận, cái đó, là ý gì vậy? Sao tôi không hiểu?” Diệp Kiều giả ngốc nói.
Mèo vờn chuột, trước giờ sẽ không một phát cắn chết, phải từ từ chơi cho chết mới thú vị, vì vậy, giờ cô sẽ không xé xác Lý Vận, như vậy, thù của cô làm sao mà báo được?
“Kiều Kiều, cái đó chính là, có phải họ, đã hủy hoại sự trong trắng của cậu?!” Lý Vận ghé sát vào tai cô nhỏ giọng nói.
“Lý Vận! Cậu muốn tôi bị người khác làm nhục như vậy sao?” Diệp Kiều phản bác một cách mỉa mai, ở kiếp trước, tình một đêm của cô với Lục Bắc Kiêu chăc chắn là bị cô ta hại, bây giờ nghĩ lại, may mà người đêm đó là anh……
Đến bây giờ cô vẫn không hiểu, đêm đó tại sao Lục Bắc Kiêu lại xuất hiện ở quán bar đó, chẳng lẽ anh yêu cô sớm hơn cô tưởng tượng sao?
“Kiều Kiều! Cậu hiểu nhầm tôi rồi! Tôi không có ý đó, người ta là lo lắng cho cậu, đồ ngốc!”
“Lý Vận, hôm qua là anh Bắc Kiêu đã tốt bụng cứu tôi, nếu không, bạn thân của cậu đã nóng chết từ lâu rồi! Sự tình chính là như vậy, cậu đừng có nghĩ lung tung nữa!” Diệp Kiều trầm giọng nói, cách đó không xa còn có âm thanh của một đám con em ở đại viện đang chơi bóng rổ trên thao trường.
Diệp Kiều ngu ngốc này, sao đột nhiên lại thay đổi rồi, cho dù không phải là sự thật, cô cũng nên làm ẫm ĩ một trận chứ!
Lý Vận thực sự không hiểu.
“Kiều Kiều, Thẩm Hi Xuyên bị thương rất nặng, bác sĩ nói, xương của cậu ấy phải mất ba tháng mới có thể hồi phục. Cha mẹ của Thẩm Hi Xuyên sợ nhà họ Lục, không dám tìm họ tính sổ, haizzzz, Hi Xuyên thật oan uổng, rõ ràng là vì cậu. Cậu còn không đi thăm cậu ấy, cậu ấy rất đau lòng, hôm nay vẫn chưa ăn uống gì. Hay là, ngày mai cậu bớt chút thời gian đến nhà thăm cậu ấy đi?”
Cẩu nam nữ!
Ba chữ này hiện lên trong đầu Diệp Kiều!
“Tôi không rảnh, hai ngày tới tôi phải về quê ở Tô Bắc.” Diệp Kiều cao giọng nói xong liền rời đi, bỏ Lý Vận lại phía sau.
Kiếp trước, cô chỉ quan tâm việc đuổi theo Thẩm Hi Xuyên, trong mắt làm gì còn có người khác, ngay cả cha mẹ nuôi ở quê, cô cũng không về thăm. Nhớ rằng đã từng nghe mẹ nuôi nói, nếu lúc đầu cha nuôi không phải vì tiết kiệm tiền mà đến phòng khám phi pháp chữa bệnh thì cũng sẽ không bị nguy kịch.
Diệp Kiều vòng qua thao trường, khi định rẽ về phía nam, một quả bóng rổ rơi xuống trước mặt cô, may mà cô kịp thời tránh được, nếu không đã bị đập trúng rồi.
Nửa đêm chỉ nhìn thấy mấy bóng người đi về phía mình, không cần nghĩ cũng biết là đám người Lục Bắc Trì.
Lục Bắc Trì và Lục Bắc Kiêu là anh em họ, là nhà chú hai của Lục Bắc Kiêu, trong kiếp trước của cô, tiểu tử này đã làm lính tình nguyện hai năm, sau này xuống phía nam làm ăn, lúc đầu làm ăn khá tốt, sau đó một lần đầu tư thất bại, có thể nói là khuynh gia bại sản!
“Ồ, thật sự là Diệp Kiều à!” Người nói là Trình Đại Phi, ánh đèn ngoài sân bóng rổ cũng sáng như ban ngày.
Dưới ánh đèn, một đám người nhìn cô gái như thiên nga trắng, vẻ mặt của ai nấy tuy đều không nghiêm túc, nhưng hoóc-môn tuổi trẻ lại đang xao động.
Ai có thể ngờ rằng, chú vịt con xấu xí của nhà họ Diệp lại là một chú thiên nga trắng!
Một đám người chặn cô lại, còn có thể ngửi thấy mùi mồ hôi trên người đám con em đại viện này!
Lục Bắc Trì nhặt bóng lên, liên lục xoay quả bóng bằng ngón trỏ, mấy người khác khoác vai bá cổ, tùy tiện nhìn cô.
Diệp Kiều không hề sợ họ, ánh mắt quét qua từng khuôn mặt trẻ trung, tươi tắn.