Tôi Mới Là Hoa Đào Yêu

Chương 19: Xem biểu hiện của cậu

Sáng ngày hôm sau, Hình Tu Trúc thức dậy như thường lệ, để lại Hạ Chước còn đang dính trên giường.

Hạ Chước mê man duỗi tay duỗi chân... chờ chút, có chỗ không đúng!

Cơn buồn ngủ của Hạ Chước đột nhiên bị dọa chạy mất, lăn dậy nhìn hai chân của mình.

Giơ chân, thu chân, nâng cao chân, hạ chân, đặt chân xuống lấy xương hông làm trụ rồi xoay người 360 độ... động tác tự do. Cậu lại giơ ngón trỏ ra, điều động linh lực, ngọn lửa màu lam nhạt lặng lẽ cháy ở đầu ngón tay.

Hạ Chước không tin, lại nhéo đùi mình.

“Hức!”

Cậu cố gắng nhịn để không kêu ra tiếng, nhe răng trợn mắt thu lại tay, lúc này cậu mới không cam tâm mà thừa nhận, cậu đã khỏe rồi.

Cậu nhanh quá!

Nếu như là bình thường, chuyện này nhất định phải đặt hai cây pháo trước cửa ăn mừng, nhưng Hạ Chước vẫn còn muốn ở nhà của Hình Tu Trúc thêm hai ngày nữa, chân khỏi rồi, khẳng định cậu lại bị Hình Tu Trúc đuổi ra ngoài.

Hạ Chước đã nghĩ đến giọng điệu thờ ơ và vẻ mặt lạnh băng của Hình Tu Trúc, đến cả anh muốn nói gì đều đã nghĩ xong hết rồi, nhất định là cái câu kia____ “Nên hiện tại cậu có thể đi được rồi đúng không?”

Cậu còn lâu mới muốn đi sớm như vậy!

Hạ Chước hừ một tiếng, quyết định sẽ không nói chuyện mình đã khỏe rồi cho Hình Tu Trúc biết, chỉ cần không nói, cậu không tin Hình Tu Trúc có thể biết được.

Ngay khi Hạ Chước vừa quyết định chủ ý, đúng lúc Hình Tu Trúc bước vào, thấy Hạ Chước vẫn nằm trên giường không có ý định muốn rời giường, anh lập tức tiến lại gần, nâng chăn của Hạ Chước lên.

“Sao vẫn còn nằm trên giường vậy?”

Hạ Chước đương nhiên không muốn chăn bị cướp đi như thế, nhanh hơn Hình Tu Trúc một bước, ôm chăn lăn một vòng.

..... Lăn một vòng.

Động tác nhanh nhẹn, hoàn toàn không giống động tác của người không động đậy được chân.

Hạ Chước đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhưng ánh mắt thâm sâu của Hình Tu Trúc đã rơi xuống chân cậu: “Không phải không cử động được sao?”

Hạ Chước cười trừ, cố gắng liều chết không thừa nhận: “He he, anh đang nói cái gì vậy, sao em không hiểu chứ!” Cậu lập tức chuyển sang chủ đề khác: “Em dậy ngay đây, sáng nay ăn gì vậy? Em rất đói rất đói rất đói...”

Hình Tu Trúc không để ý đến cậu đang ríu ra ríu rít, hai mắt như đuốc: “Khỏi từ lúc nào?”

Kế hoạch thất bại.

Bị Hình Tu Trúc liếc một cái, Hạ Chước lập tức bị đánh bại.

Bị đôi mắt hoa đào sâu thẳm của Hình Tu Trúc nhìn chăm chú, Hạ Chước căn bản không có cách nào mà tiếp tục nói dối, cậu chớp chớp mắt, thanh âm bất giác nhỏ lại: “Em, em cũng là lúc sáng thức dậy mới phát hiện....”

Hạ Chước âm thầm cầu xin, cậu nói tiếp theo của Hình Tu Trúc ngàn vạn lần đừng đuổi cậu ra ngoài. Cậu còn muốn ở nhà Hình Tu Trúc thêm mấy ngày, thêm mấy ngày nữa, tốt nhất là lúc nào cũng được ở bên cạnh Hình Tu Trúc.

Tốt nhất là cả đời.

Tuổi thọ của yêu tinh rất dài, đối với họ trăm năm nghìn năm chỉ là một giọt nước trong đại dương, đây là lần đầu nảy ra ý tưởng cả đời này muốn làm gì. Có điều lúc này cậu không kịp để tìm hiểu lý do vì sao mình lại có cách nghĩ như vậy, chỉ hy vọng có thể thuyết phục được Hình Tu Trúc, khiến anh cho cậu ở lại đây thêm mấy ngày nữa.

Hạ Chước chờ mong nhìn Hình Tu Trúc, giống như một chú chó tội nghiệp không có nhà về vậy, cái đầu không được thông minh cho lắm cuối cùng cũng tìm ra được một lý do sứt sẹo: “Nhưng chiếc xe lăn mới mua, không dùng thì lãng phí quá, anh cho, anh cho...”

Hình Tu Trúc tiếp lời của cậu: “Cho cậu ở đây thêm vài ngày?”

Hạ Chước gật đầu như gà mổ thóc: “Ưm ưm ưm!”

Khóe miệng Hình Tu Trúc khẽ gợi lên một nụ cười: “Chỉ vì xe lăn thôi sao? Xe lăn có thể bán lại, hoặc là tặng cho viện phúc lợi.”

Tầm mắt của anh rơi vào gò má đang run rẩy vì căng thẳng của Hạ Chước, giọng nói từ tính, dường như mang theo mê hoặc: “Nghĩ thêm một chút đi, xem còn lý do nào khác nữa không?”

Hạ Chước ngây ra, vô thức trả lời: “.... Bởi vì anh.”

Cậu thử thăm dò, nhìn vào ánh mắt Hình Tu Trúc: “Em muốn ở cùng anh thêm vài ngày nữa, được không?”

Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Chước thấy rõ đôi mắt hoa đào của Hình Tu Trúc gợi lên một vòng cung đẹp đẽ, sâu thẳm, bên trong những đốm sáng đó còn có ý cười.

Đôi môi mỏng của Hình Tu Trúc khẽ mở: “Xem biểu hiện của cậu đã.”

Giây tiếp theo, Hạ Chước lập tức phản ứng lại, từ trên giường bật dậy, vội vàng giũ chăn bông, gấp lại, đi dép lê, chạy đi đánh răng rửa mặt.

Nhân lúc Hình Tu Trúc còn chưa hối hận, cậu nhất định phải biểu hiện thất tốt.

*

Với sự ngầm đồng ý của Hình Tu Trúc, Hạ Chước cứ như thế mà ở lại nhà anh, chiếc xe lăn đã được Hình Tu Trúc tặng cho viện phúc lợi gần đó, Hạ Chước cũng vô cùng có ý thức mà đảm nhận một phần công việc nhà.

Bình thường công việc của Hình Tu Trúc rất bận, Hạ Chước thường ở nhà dọn dẹp sạch sẽ, sau đó nằm trên ghế sô pha xem video đợi anh về, thời gian càng lâu, Hạ Chước thậm chí còn tham gia vào một nhóm bình chọn nào đó, mỗi ngày như gà chiến vote cho anh.

Quyết chí trở thành một fan nam tiêu chuẩn.

Khi Hình Tu Trúc về nhà, cậu háo hức đợi Hình Tu Trúc nấu cơm, thích thú ăn đồ ăn ngon, hoàn toàn không có nửa điểm hung dữ khi chửi nhau với người khác trên mạng.

Chớp mắt đã trôi qua nửa tháng, gan của Hạ Chước cũng lớn hơn, thường dùng mọi lý do để được ở bên cạnh Hình Tu Trúc, cái gì mà học cách xoa bóp mới giúp Hình Tu Trúc thoải mái, cái gì mà gần đây mới có một game mới dành cho hai người chơi, muốn chơi cùng Hình Tu Trúc.

Lý do rất sứt sẹo, kỹ thuật cũng không phải rất tốt, nhưng Hình Tu Trúc không có cách nào từ chối.

Tối hôm đó, vừa ăn cơm xong, Hạ Chước như thường lệ mà lại gần Hình Tu Trúc, háo hức hỏi: “Hôm nay anh muốn làm gì vậy?”

Hình Tu Trúc liếc cậu một cái: “Đọc kịch bản.”

“Lại đọc kịch bản....”

Hạ Chước tủi thân bĩu môi: “Hôm qua anh cũng nói như vậy, hôm kia anh cũng nói như vậy!” Cậu biến ra một bông hoa đào bất giác bóp chặt lại, một lúc sau, hoa đào chỉ còn lại nhụy hoa màu vàng.

Hạ Chước cũng phát hiện ra sự thay đổi hoa đào của mình, cũng nhất thời cảm thấy tò mò, nhưng ngoài nhụy hoa ở vị trí trung tâm, Hạ Chước không hề có cảm giác gì khác, một đến hai đi, cậu cũng không chú ý đến.

Hình Tu Trúc bật cười: “Tôi không đi làm thì lấy gì ăn, cậu nuôi tôi sao?”

“Được thôi được thôi!” Hạ Chước học được rất nhiều từ mới trên mạng: “Anh đi theo em, em trộm xe đạp điện nuôi anh.”

Hình Tu Trúc: “...”

“Đi rửa bát trước đi.”

Hạ Chước dài giọng, không tình nguyện nói: “Ồ.....”

Thực tế mà nói hầu hết thời gian Hạ Chước đều dính lấy Hình Tu Trúc, nhưng cũng không chiếm mất quá nhiều thời gian của anh.

Khi Hình Tu Trúc làm việc, Hạ Chước chuyển ghế đẩu đến ngồi bên cạnh anh, an tĩnh nhìn anh, cũng không làm phiền, thậm chí có lúc Hình Tu Trúc làm việc quá muộn, cậu sẽ ngủ trên bàn một giấc, sau đó đợi Hình Tu Trúc xong việc thì cùng về phòng ngủ.

Ngày qua ngày, Hình Tu Trúc dần quen với cái đầu nhỏ lông xù bên cạnh bàn làm việc.

Nhân lúc Hạ Chước rửa bát, Hình Tu Trúc bật đèn trước bàn sách, ánh đèn ấm áp màu cam rực rỡ chiếu vào bàn gỗ, Hình Tu Trúc rất tự nhiên giúp Hạ Chước chuyển chiếc ghế đẩu nhỏ.

Hạ Chước rửa bát xong trở về, thì nhìn thấy cảnh tượng ấm áp này, Hình Tu Trúc đang ngồi trước bàn làm việc nghiêm túc phác họa kịch bản, bên cạnh, là cái ghế trống, Hạ Chước biết, đây là do Hình Tu Trúc chuẩn bị cho cậu.

Cậu cười rạng rỡ, lau sạch nước trên tay, bước về phía Hình Tu Trúc. Chỉ là còn chưa tới nơi, cậu đột nhiên cảm nhận được một luồng linh lực không ổn định.

Trong tộc gửi tin tức cho cậu sao?

Hạ Chước khẽ nhíu mày, chạy đến một góc phòng, niệm thần chú, trước mặt cậu lúc này xuất hiện nhiều dòng chữ phát sáng.

Cậu ra ngoài đã nhiều ngày rồi, tộc nhân đều rất lo lắng, ngày mai tộc trưởng muốn đích thân đến đón cậu.