Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá

Chương 55: Dù sao chúng ta cũng không phải hạng lương thiện

Hai đội đi một mạch đến vị trí được đánh dấu trên bản đồ. Bọn họ phi nhanh đi xử lý hang ổ yêu quái trước Nguyệt Thanh Tông. Nhờ phúc của Diệp Kiều, đoàn người Vấn Kiếm Tông không còn dẫm trúng bất kỳ trận pháp nào nữa.

Điều này càng cố củng niềm tin Minh Huyền cực mạnh của Diệp Thanh Hàn.

Khoảng cách đến điểm đích càng lúc càng gần, trời trở mưa. Nước mưa ở đây cũng có tính ăn mòn da. Diệp Kiều sờ lên tay, trước kia nàng từng gặp loại mưa này. Không ngờ hôm nay lại gặp tiếp.

Diệp Thanh Hàn nhíu mày: "Mọi người có ai mang theo pháp khí phòng ngự không?"

"Không." Tiểu sư muội của Vấn Kiếm Tông trả lời rất thẳng thắn: "Nghèo."

Đám Thành Phong Tông quá nham hiểm, chuyên bán pháp khí với giá trên trời. Mức giá đó, đỗ nghèo khỉ bọn họ cả đời này đều không mua nổi.

Diệp Kiều nghe vậy, lập tức đề nghị chân thành: "Hay là, mấy người đội nồi đi?"

Thật ra, nàng có thể bày trận che mưa, nhưng mà cách này vừa mệt người lại vừa lộ nghề.

"Muội lấy đâu ra mấy thứ này?" Tiết Dư cầm lấy nồi ước lượng sơ sơ. Cái này khá nhẹ!

"Mượn từ nhà ăn." Lúc trước nàng mượn nồi từ mấy dì nhà bếp để luyện đan. Nhưng đan luyện ra đều có hình dáng xấu xí, kỳ quặc. Hơn nữa, Trường Minh Tông đã có một đan tu đáng tin là tam sư huynh, không cần nàng phải góp sức, nên đống nồi này đành để đóng bụi trong túi không gian chờ khi nào rảnh sẽ luyện tiếp.

"Hiện tại còn ba cái nồi, có ai cần không?"

Ba sư huynh lập tực giành giật: "Huynh cần!"

Diệp Kiều tự đội một cái nồi, sau đó đưa ba cái còn lại cho các sư huynh. Nguyên một đám Trường Minh Tông đội nồi, khán giả bên ngoài nhìn ngớ người.

"Trận đấu lần này, ngoại trừ những thứ bình thường, còn lại Diệp Kiều đều mang theo."

"Vấn Kiếm Tông đứng bên cạnh nhìn ngu người luôn."

Diệp Thanh Hàn chớp mắt mấy cái để kiểm tra xem mình có bị ảo giác hay không. Sau khi kiểm chứng là sự thật, hắn lại chần chừ, không bỏ được sĩ diện.

Cái nồi này... đội vào nhìn cứ đυ.t đυ.t...

Nhưng mà, nó lại rất hiệu quả...

Diệp Thanh Hàn lăn tăn cả buổi, dáng vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng mặt cam chịu hỏi nàng: "Mi còn cái nồi nào không?"

Diệp Kiều đáp thẳng: "Hết rồi." Đây đâu có buôn sỉ nồi.

Diệp Thanh Hàn im lặng vận dụng thể thuật luồn lách đi trong mưa. Vấn Kiếm Tông bên này chật vật luồn lách trong mưa, Trường Minh Tông lại nhẹ nhàng dạo bước, rảnh rỗi tám chuyện thiên hạ.

"Nguyệt Thanh Tông cũng đang chạy về phía hang ổ thú hệ phong."

Bên ngoài, các trưởng lão thầm đánh giá.

Nói thật thì, tiêu hao linh lực cả một đoạn đường như thế, còn chẳng bằng học theo Diệp Kiều, tạm cất sĩ diện vào một góc, đội nồi đi lon ton trong mưa.

Với loại mưa axit thế này, dù giấy không che được nhưng nồi thì có thể. Nước mưa rơi lộp độp trên nồi, nghe còn có vẻ rất phiêu.

Khoảng cách đến hang của thú hệ phong càng lúc càng gần, gió thổi cát càng bay mù mịt. Lúc này mưa đã ngừng hẳn, Diệp Kiều cất nồi vào túi không gian. Hai đội chụm đầu lại bàn bạc.

"Người của Nguyệt Thanh Tông sắp đến rồi." Diệp Thanh Hàn híp mắt: "Ta sẽ xử lý kiếm tu của bọn họ."

Nói rồi, hắn nhìn về phía Chu Hành Vân: "Mi cùng liên thủ đánh với ta thì sẽ nhanh giải quyết được tên đó hơn."

Nguyệt Thanh Tông có bốn phù tu và một kiếm tu cảnh giới Kim Đan. Một mình Diệp Thanh Hàn vẫn xử được người kiếm tu kia nhưng ý đồ của hắn là tốc chiến tốc thắng.

Chu Hành Vân và Diệp Thanh Hàn cùng thành danh khi chỉ mới niên thiếu. Suy đoán về thực lực tương quan của hai người chỉ là những lời đánh giá phiến diện của ngoại giới, thực tế hắn chưa từng giao thủ với Chu Hành Vân.

Đến nay, vẫn chưa ai từng thấy Chu Hành Vân xuất kiếm khỏi vỏ.

Diệp Thanh Hàn hít sâu một hơi, lạnh nhạt cảnh cáo: "Chúng ta đang hợp tác với nhau, Trường Minh Tông bọn mi cũng phải thể hiện thành ý của mình chứ?"

Hiện tại hai nhóm có nhiều kiếm tu thế này, cùng liên thủ đánh bốn phù tu của Nguyệt Thanh Tông không phải rất đơn giản sao?

Diệp Kiều nhìn dáng vẻ hiếu thắng của nam chính, tay sờ lên cằm, đầu óc suy tư. Hình như cốt truyện... đi hơi xa rồi.

Hiện tại Diệp Thanh Hàn một lòng muốn đè đầu cưỡi cổ Nguyệt Thanh Tông, hoàn toàn không suy xét đến việc trong bốn phù tu kia còn có nữ chính Vân Thước.

Trong cốt truyện, Vấn Kiếm Tông luôn thuận buồm xuôi gió, đến trận thứ hai thì Vân Thước cùng nam chính Diệp Thanh Hàn kề vai sát cánh đồng hành bên nhau.

Hiện tại có lẽ vì trận đầu tiên bị nàng quẩy tung khiến Nguyệt Thanh Tông đứng chót, Tống Hàn Thanh tức giận mắng mỏ Vân Thước. Sau khi bị mắng đến muối mặt, Vân Thước không dám dính lấy Diệp Thanh Hàn giống cốt truyện.

Chu Hành Vân nghe Diệp Thanh Hàn đòi mình thể hiện thành ý liền đẩy Diệp Kiều về phía hắn: "Đây! Thành ý của Trường Minh Tông đều ở đây!"

Đây nè, hàng hiếm kiếm-phù song tu đấy! Tiểu sư muội chính là thành ý to bự nhất của Trường Minh Tông!

Thái dương Diệp Thanh Hàn giật giật. Hắn nghĩ rằng Chu Hành Vân đang xách mé mình.

Mắt thấy nam chính sắp nổi bão, Diệp Kiều vội vàng xoa dịu hắn: "Đừng nóng, bọn ta sẽ giúp mà! Nhân cách Trường Minh Tông bọn ta thế nào, mi còn không biết sao? Bọn ta là những người thật thà."

Lúc này mặt Diệp Thanh Hàn mới dịu lại.

Xem như bọn họ còn biết điều!

Tiết Dư ỷ vào dáng người cao ráo, dùng tay kẹp đầu Diệp Kiều, sau đó hai người đồng loạt quay người lại, lén lút trao đổi: "Giúp Vấn Kiếm Tông thật à? Muội có tin, sau khi xử lý xong Nguyệt Thanh Tông, người tiếp theo Vấn Kiếm Tông xuống tay chính là Trường Minh Tông chúng ta?"

Nhân phẩm của Vấn Kiếm Tông trước nay đều chẳng ra làm sao.

Diệp Kiều: "Không sao, dù sao chúng ta cũng không phải hạng lương thiện."

Tiết Dư: "..."

Không biết Tống Hàn Thanh giấu thẻ thân phận ở đâu. Diệp Kiều đoán khả năng cao là cất ở chỗ kiếm tu duy nhất của Nguyệt Thanh Tông.

Thế nên nàng không có ý kiến với việc ưu tiên xử lý kiếm tu của Nguyệt Thanh Tông.

...

Nguyệt Thanh Tông thấy hàng người trước mắt, nhíu mày. Một trắng một đỏ, hai tông chướng mắt nào đó đang cùng đứng chung một chỗ. Hắn chắc chắn đám này cùng xuất hiện ở đây không phải là chuyện trùng hợp.

Chẳng phải Vấn Kiếm Tông vẫn luôn khinh thường việc liên thủ với những tông môn yếu hơn?

Trong bí cảnh, hình thức hợp tác thường là một gánh một. Thành Phong Tông đơn phương độc hành. Nguyệt Thanh Tông thì hợp tác với Bích Thủy Tông. Bọn họ bảo vệ Bích Thủy Tông, Bích Thủy Tông phụ trách cung cấp đan dược cho bọn họ. Việc bày trận tiêu hao rất nhiều khí linh, không có đan tu cung cấp đan dược, bọn họ sẽ không trụ nổi đến cuối trận.

"Diệp Thanh Hàn tính dựa vào bùa chú Minh Huyền để lại để di chuyển trong bí cảnh? Đám kiếm tu ngu si, tứ chi phát triển, không biết lấy đâu ra tự tin mà suốt ngày nghênh nghênh bản mặt." Tô Trạc hừ lạnh, giọng nói chứa đầy khinh thường.

"Kiếm tu đầu óc ngu si, tứ chi phát triển trong miệng Tô Trạc cách đây không lâu đã treo ngược hắn lên cây đấy!"

"Diệp Kiều: Mi nói ai đầu óc ngu si?"

"Không đúng! Diệp Kiều là lưỡng đạo song tu, xét theo lý thuyết, không giống kiếm tu không đầu óc."

Cuối cùng khán giả rút ra kết luận: Tên Tô Trạc này chỉ e là chưa từng được Diệp Kiều giác ngộ.

"Ý, nếu lúc trước Diệp Kiều ở lại Nguyệt Thanh Tông, chẳng phải Nguyệt Thanh Tông sẽ có hai kiếm tu, năm phù tu sao? Một mình Diệp Kiều cân hai luôn."

Đúng vậy!

Ai lại chẳng muốn có một đệ tử lưỡng đạo song tu? Nếu thiên phú cao hơn một chút, nàng ta hoàn toàn có thể đi ngang trong giới tu chân.

Rất nhiều ánh mắt như có như không mang theo ẩn ý vui sướиɠ khi kẻ khác gặp họa nhìn về phía Vân Ngân. Lão cũng thấy hối hận. Vì một cây linh thảo nhỏ nhoi lại thả chạy một đệ tử lưỡng đạo song tu. Hại nhiều hơn lợi!

Nhưng vì sĩ diện, lão cắn răng nói: "linh căn trung phẩm dù là lưỡng đạo song tu cũng chỉ là hạng xoàng xĩnh."

Trưởng lão Triệu cười khẽ: "Đám đệ tử của các ông ai chẳng phải linh căn thượng phẩm? Cuối cùng thì sao? Chẳng phải vẫn đứng chót bảng? Linh căn có cao cũng không ảnh hưởng đến việc xếp chót."

Các trưởng lão tiến hành cà khịa lẫn nhau, trong bí cảnh các đệ tử chân truyền cũng đang tiến hành giao lưu náo nhiệt.

...

Tống Hàn Thanh và Diệp Thanh Hàn chạm trán nhau. Hắn thoáng thấy điềm không ổn nhưng không nghĩ nhiều. Chiến trường cổ chính là sân nhà của phù tu. Minh Huyền đã bị loại, bây giờ đây chính là sân khấu của Nguyệt Thanh Tông bọn họ.

Diệp Thanh Hàn không nhiều lời với hắn, vung kiếm tung chiêu. Bóng kiếm xẹt qua khắp nơi, trận pháp liên tục được khai triển.

Linh lực mạnh mẽ cùng với uy áp của cảnh giới Kim Đan khiến Diệp Kiều cảm thấy không thoải mái, hành động cũng chậm lại. Chu Hành Vân thấy vậy, vội vàng giải phóng uy áp của bản thân che chắn cho nàng.

Áp lực trên người nhẹ đi, Diệp Kiều ngẩng đầu cười với Chu Hành Vân. Sau đó nàng lặng lẽ lùi ra sau, giấu người sau bóng lưng cao cao của các sư huynh.

Khoảnh khắc hai bên nhào vào đập nhau, nàng bắt đầu niệm chú thủ thế. Trận pháp Nguyệt Thanh Tông được khởi động.

Trận pháp Giam Cầm lặng lẽ tản ra từ dưới chân, che phủ nhóm người Trường Minh Tông.

"???"

"Hả?"

"Nếu mị không nhìn lầm thì chính Diệp Kiều là người bày trận này?"

"Đạo hữu không nhầm đâu, hai tông môn kia vừa động thủ, nàng ta đã lặng lẽ bày trận."

Này gọi là gì? Mình tự nhốt mình?

Tống Hàn Thanh ngẩn ra nhìn bốn người Trường Minh Tông bị nhốt lại: "Khoan..."

Hắn đâu có bày trận nhốt đám người Diệp Kiều?

Hắn nghi ngờ nhìn thoáng qua tiểu sư đệ. Chẳng là Tô Trạc ra tay?

Nhưng trận pháp này đúng thật là của Nguyệt Thanh Tông bọn họ. Nghĩ vậy, Tống Hàn Thanh và các sư đệ, sư muội không còn nghi ngờ nữa. Chỉ nghĩ đơn giản rằng ai đó trong năm người họ đã bày trận từ trước.

Đầu têu Diệp Kiều đứng trong trận pháp, nhìn đám người đang hăng hái xiên nhau, nói to: "Bọn ta không ra được, sao bây giờ? Có ai cứu bọn ta không?"

Tiết Dư: "..."

Mắt thấy đám người kia đang đánh nhau say sưa, không còn chú ý đến mình, Diệp Kiều không diễn nữa, ngồi xếp bằng trên đất, quan sát trận chiến bên ngoài: "Được rồi, để bọn họ tình thương mến thương với nhau một lát đi."

Không ai biết Diệp Kiều biết phá trận. Bọn họ cho rằng Trường Minh Tông tạm thời không thoát ra được, nên hai đám người chơi khô máu, đánh hết mình.

Bụi bay mù mịt, Diệp Kiều chờ bọn họ một khoảng thời gian khá lâu, sau đó phá trận pháp ra ngoài ăn hôi.

Địch Trầm nhìn cảnh tượng này, kinh sợ lẩm bẩm: "Cha mẹ ơi..."