"Con đang tự hỏi, rốt cuộc thứ gì đã khiến Tần Thích mất khống chế?" Nếu có chuyện gì thay đổi so với thường ngày thì chỉ có hai cái rương này thôi.
Mà đồ vật bên trong chỉ có một bộ quân phục cũ nát và hai thanh kiếm phủ ánh tím nhạt. Mấy thứ này nhìn kiểu gì cũng không thấy đặc biệt, chàng trai nghĩ một hồi rồi lại để chúng gọn lại trong rương, sau đó đem cất vào kho dưới lầu.
Khiến thân chủ tránh xa những đồ vật có khả năng gây mất khống chế cũng là một nhiệm vụ của quản gia, cho nên lúc cậu lấy đi hai cái rương bản thân không có chút chột dạ nào.
Hệ thống thật sự không hiểu:【Tại sao hai thứ này lại có thể khiến phản diện mất khống chế được?】
Á Tiêu cũng không rõ vấn đề này lắm, đoán đại: "Theo cốt truyện thì phản diện rất để ý tới ông nội của mình, giờ nhìn thấy đống đồ này có lẽ anh ta nhớ tới ông nên mất khống chế?"
Nhưng hôm nay Victoria cũng đề cập đến ông nội của Tần Thích, cũng không có giấu hiệu nào cho thấy việc nhắc tới ông nội của phản diện là cấm kỵ của anh ta, nên suy đoán này không có tỉ lệ chính xác cao lắm.
"Nhưng cho dù thế nào, chúng ta đều phải có gắng khiến cho Tần Thích không bị mất khống chế thêm một lần nào nữa."
Đây chính là tổng kết cuối cùng của Á Tiêu.
Cho dù là Victoria hay là những di vật này, việc nguyên soái mất khống chế có lẽ liên quan đến những người mà anh ta quan tâm, nhưng cấm kỵ là gì thì cậu vẫn còn phải quan sát thêm một thời gian nữa.
Nghĩ tới cảnh bản thân không còn một chút ma lực trong người, trái tim của Á Tiêu lại nhói lên, cái đuôi cũng theo đó mà rũ xuống.
Nhưng làm cũng làm rồi, một ác ma mạnh mẽ sẽ không vì những việc mình làm mà hối hận. Nhưng không có nghĩa cậu không đau lòng, đau muốn chết đi được.
Á Tiêu cúi xuống nhìn phản diện, vừa nhìn vừa ấm ức. Ma lực của cậu, cậu còn chưa dám dùng tới mà bây giờ lại tiêu tán hết vì người đàn ông này, tức chết rồi!!
Ngay lúc này Tần Thích cũng tỉnh lại.
Kỹ năng chữa khỏi khác với việc sử dụng thuốc ức chế, chữa khỏi dùng việc ổn định giá trị cấm kỵ làm tiền đề nên sẽ không có tác dụng phụ gì, trạng thái bây giờ của Tần Thích giống như là vừa ngủ dậy vậy, không có gì mệt mỏi.
Cảm giác được xung quanh có người, Tần Thích liền cảnh giác nhìn qua.
Sau đó anh hơi bất ngờ một chút.
Người quản gia từ trước tới giờ luôn rạng rỡ ánh mặt trời lại như gặp phải chuyện gì đó mà phải lo âu buồn phiền.
Đôi mắt xanh lam toát ra vài phần bi thương, đầu cậu rũ xuống, khóe môi mím chặt, ngón tay nắm chặt ống quần nhìn như đang chịu ấm cứ điều gì đó vậy.
"Nguyên soái tỉnh rồi sao?"
Trong mắt Tần Thích, quản gia vốn đang buồn bã khổ sở lại vì bản thân anh tỉnh lại mà trở nên vui vẻ. Cảm xúc đơn thuần ấy như ngọn lửa bùng cháy xuyên thẳng vào trong lòng Tần Thích.
Anh theo bản năng mà né tránh ánh mắt của đối phương, đáp lại cậu một tiếng: "Ừ."
Á Tiêu cũng không phát hiện phản diện khác thường chỗ nào, chỉ hỏi: "Nguyên soái có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không ạ?"
"Rất tốt, không có việc gì."
Tần Thích hồi tưởng lại ký ức rồi nhíu mày lại, anh chỉ nhớ rõ bản thân khi nhìn đến di vật của ông nội liền mất khống chế. Nhưng trước đó trong đầu suy nghĩ gì thì lại không còn nhớ được nữa.
Anh vẫn ấn tượng với một vài hoạt cảnh, trong những hình ảnh rải rác đó có chi tiết quản gia yếu ớt bên cạnh suýt chút nữa bị chính anh gϊếŧ chết.
Giọng nói của Tần Thích có chút khàn, như có thứ gì đó nghẹt ở cổ họng, lại là như vậy...
"Xin lỗi vì đã khiến cậu sợ hãi."
Tần Thích thử dự đoán phản ứng của Á Tiêu, anh nghĩ có lẽ cậu sẽ run rẩy giống quản gia thứ nhất, nhưng giả vờ bản thân không sợ hãi, hoặc như quản gia thứ hai trực tiếp yêu cầu từ chức.
Hoặc tệ nhất chính là như quản gia thứ ba, sợ hãi anh đến nỗi chạy ra khỏi căn cứ rồi bị Ma Trùng cắn chết. Nhưng Á Tiêu lại khiến anh ngoài ý muốn, cậu đồng ý với câu nói của anh, gật đầu đáp.
"Đúng là lúc đấy ngài làm tôi sợ muốn chết."
Vị quản gia trước mặt như nhớ lại điều gì đó, nói tiếp: "Mấy hạt giống hoa tôi mới gieo sáng nay suýt nữa là bị ngài phá hư hết rồi, làm tôi sợ muốn chết."
Tần Thích:...
"Nhưng mà ngài cứ yên tâm."
Thanh niên sợ anh sẽ áy náy tự trách nên lập tức nói: "Tôi đã kiểm tra hết rồi, tất cả hạt giống vẫn còn nguyên vẹn! Chắc chắn hai tháng sau chúng sẽ trở thành những bông hoa đẹp nhất."
"Ừm, vậy là tốt rồi."
Thật lâu sau, Tần Thích phức tạp gật gật đầu.
Có lẽ do sự việc xảy khác xa với dự đoán nên anh cũng không hỏi rằng tại sao chỉ mới là hạt giống mà đã biết nó sống hay chết, không phải đợi tới lúc nó mọc cây rồi mới có thể biết hay sao?
Nhưng có lẽ do Á Tiêu muốn an ủi anh nên vấn đề hoa cỏ chỉ là đánh lạc hướng mà thôi.
Ánh mắt Tần Thích tối xuống, bây giờ anh chỉ biết sau khi thấy cảnh mất khống chế đó mà Á Tiêu vẫn không muốn từ chức là đủ rồi.
Còn chuyện người quản gia này vì anh mà lo lắng, mà hạnh phúc. Những chuyện này sẽ bị để dưới đáy lòng, không đề cập đến nữa.
Chỉ cần tới lúc gặp gỡ mùa xuân bọn họ vẫn có thể hợp tác thì những mặt khác đều không quan trọng.
Trong căn yên tĩnh không một tiếng động.
Á Tiêu không rõ phản diện đang suy nghĩ điều gì, mục đích của cậu chỉ có duy nhất, đó chính là hấp thu giá trị ác ma. Chỉ cần Tần Thích không tỏ thái độ gì đáng nói thì cậu có thể yên tâm ở cạnh anh ta trong phạm vi 1m.
Á Tiêu đứng ngay bên mép giường phản diện, nhìn thanh tiến độ trong suốt tăng lên 0.5 mới được thả lỏng.
Mà ngay lúc này đây, hai anh em Meister cũng đã lái xe tới bên ngoài biệt thự.
"Đi thôi."
Tần Thích đứng lên, nhìn thấy quân phục của mình có vài chỗ nhăn nheo, hai mày nhíu lại.
Giây tiếp theo, thanh niên bên cạnh rất tri kỷ mà đem quân phục niết thẳng lại. Người đàn ông nhìn qua đôi mắt cong cong của quản gia.
Á Tiêu đi theo sau Tần Thích đi xuống phòng khách. Hai vị phó quan thấy bọn họ không bị thương tích gì liền yên tâm.
Bọn họ không hỏi nguyên nhân nguyên soái mất khống chế, nói cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ đơn giản hỏi thăm vài câu thôi sau đó đề cập đến chuyện khác.
"Trên đường đi tới biệt thự thiết bị theo dõi đã bị nhiễu khoảng 3 phút, bây giờ đã trở về trạng thái bình thường."
Còn việc sau khi nguyên soái thoát khỏi trạng thái mất khống chế bọn họ cũng không tiếp tục quan sát màn hình theo dõi nữa.
"Chúng tôi suy xét cuối cùng kết luận rằng, thiết bị theo dõi đã bị trạng thái mất khống chế của ngài ảnh hưởng dẫn đến chuyện bị nhiễu từ trường."
Á Tiêu đứng sau Tần Thích thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nói một lời như thể chuyện này không hề liên quan đến cậu vậy.
Cậu bình tĩnh đứng một góc nghe phản diện và hai vị phó quan thảo luận công việc, nghe đến mức nhàm chán, chỉ khi bọn họ đề cập tới hai chữ thời điểm cậu mới đỡ chán.
"Nguyên soái, tôi vừa nhận được tin tức bên kia, khoảng năm ngày sau các nguyên soái thuộc căn cứ tiền tuyến sẽ tới căn cứ số năm tham dự hội nghị."
Hội nghị của những căn cứ tiền tuyến, có lẽ là để bàn luận cho những vấn đề thuộc hội nghị gặp gỡ mùa xuân vào hai tháng sau.
"Ta hiểu rồi."
Tần Thích dừng một chút sau đó nhìn về hướng Á Tiêu: "Tới lúc đó cậu đi với ta một chuyến."
"Vâng." Á Tiêu gật đầu đồng ý, trong cốt truyện cũng nhắc tới hội nghị tiền tuyến này.
Cậu nhớ rằng trong lần hội nghị này có rất nhiều người muốn ám sát phản diện, khiến cho hội nghị này trở nên rất sinh động.
Nhưng khi đang ở hoàn cảnh này, thấy một đám người muốn ám sát phản diện khiến cậu không còn thấy vui vẻ nữa, chỉ thấy Tần Thích đúng là một tên đàn ông phiền phức.
Nhưng cũng có chỗ tốt, chính là nhóm sát thủ ở hội nghị đó không phải quân nhân giống như bọn Thịnh Thành, muốn giải quyết bọn họ cũng không cần phải chú ý trước sau như lần trước.
Giờ chỉ cần tìm thời gian thích hợp, sử sụng thẻ trải nghiệm ác ma cấp cao rồi đem bọn họ giải quyết một lần là xong!
【Ký chủ, có chắc là không có việc gì không?】
【Chắc là không đâu ạ.】
Á Tiêu rất tự tin về khả năng hóa trang của bản thân, cậu nói chuyện với hệ thống của mình:【Người làm mấy chuyện đó là một tên ác ma xấu xa, mà tên ác ma đó thì có quan hệ gì với bé quản gia yếu đuối đâu?】
Hệ thống cảm thấy cũng có lý.
Hai phó quan tới nhanh mà đi cũng nhanh, bởi vì vấn đề thời gian nên tới ngày mai họ mới có thể trùng tu biệt thự lại được.
Tính toán thời gian chính xác xong, nhìn họ rời đi cậu liền quay lại bên trong biệt thự, mà Tần Thích cũng định đứng lên về phòng nghỉ ngơi.
"Nguyên soái ngài định ngủ ở phòng ngủ chính sao?"
Tần Thích nhìn về phía người đang quan tâm mình, ừ một tiếng đáp lại.
Anh lười đổi phòng.
Nếu đổi phòng mới, rất khó để thích nghi trong thời gian ngắn.
"À." Á Tiêu hiểu rồi gật đầu.
Lúc Tần Thích chuẩn bị bước tiếp liền nghe thấy âm thanh nghiêm túc vang vọng từ dưới lên: "Nguyên soái, đêm nay tôi có thể ngủ với ngài được không?"
Tần Thích bước lệch một nhịp, xoay người nhìn xuống.
Á Tiêu cũng ngẩng đầu nhìn lên ánh mắt lộ ra vài phần lo lắng: "Tôi sợ giá trị cấm kỵ của ngài lại biến dị lần nữa."
Ừm, thật ra là do giá trị ác ma thật sự không đủ dùng.
———-
23:57 9/2/2024
Happy New Year 🫶🏻