----
Anh cả An Đông Hải một tay ôm lấy em gái, cảm thấy đau lòng muốn chết, em gái bảy tuổi nhưng trông như chỉ năm tuổi thôi, vừa nhỏ vừa yếu.
Lúc em gái sinh ra là thuộc diện khó sinh, thiếu chút nữa xong đời, người một nhà hao hết tâm tư mới nuôi tới bây giờ.
Từ nhỏ cô bé đã ốm yếu, không chú ý một chút liền ngã bệnh, mỗi lần mọi người đều khẩn trương sợ cô ngủm mất.
Người một nhà che chở cô bé, nâng niu như châu như bảo, thổi một hơi sơ bay, nâng trong tay sợ ngã, yêu chiều thành thói quen.
An gia sợ không nuôi được đứa con gái này nên ngay cả tên chính thức cũng không có lấy, bình thường gọi là Tiểu Ngũ.
An Ức Tình cảm thấy ấm áp, cánh tay nhỏ nhắn mềm mại vòng quanh cổ anh cả, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực anh mình mà cọ cọ.
Cô thiếu tình yêu, rất thiếu tình yêu!
Kiếp trước cô vốn là một người giàu có, nhưng mà là người giàu có bi thảm nhất trong lịch sử, bị bệnh tim bẩm sinh, bác sĩ nói cô không thể sống quá mười tám tuổi.
Áo đẹp thức ngon ăn ngon, cái gì cũng không thiếu, nhưng lại thiếu một thân thể khỏe mạnh không thể chạy không thể nhảy, không thể khóc không thể cười, ngày học ở trường chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Trước mười tuổi ra vào bệnh viện như cơm bữa, sau mười tuổi liền ở bệnh viện dài, ba mẹ buôn bận rộn buôn bán rất không có thời gian đến thăm cô.
Hơn nữa vì cô không sống được bao lâu nên tất cả mọi người đều không muốn đầu tư quá nhiều tình cảm.
Tất cả chuyện này đã trôi qua, bây giờ cô ấy có ba và bốn anh trai!
Ba người anh còn lại cũng đỏ mắt đưa tay muốn ôm em gái nhưng bị An Đông Hải không chút do dự đẩy ra.
Em gái chỉ có một mà anh em thì có ba, tất nhiên phải quý rồi!
......
Năm anh em giẫm lên ánh chiều tà cười nói vui vẻ trở về nhà, xa xa liền nhìn thấy khói bếp bốc lên.
An Đông Hải ôm em gái vào trong phòng nhẹ nhàng đặt lên ghế, sờ sờ cái đầu nhỏ bé của cô, rót một ly nước ấm cho dặn dò vài câu, liền mang theo các em đi làm việc.
Thu hoạch hôm nay không ít, ốc biển và cua đầy hai thùng lớn, có thể ăn trong vài ngày.
An Ức Tình nhàm chán nâng cằm, nhìn xung quanh, nhịn không được thở dài.
An gia thật nghèo, ở trong nhà đất rách nát, mái nhà cỏ tranh, trong phòng không có nhiều ánh sáng, mưa đến là sẽ bị dột, cứ phải lo lắng đề phòng.
An gia tổng cộng có ba gian phòng mà hơn mười người ở, chật chội không chịu nổi, nhưng làng chài nhỏ thập niên bảy mươi đều nghèo thế này, nhà nào cũng như vậy.
"Hừ. "
Bên tai truyền đến một tiếng hừ lạnh, An Ức Tình bình tĩnh nhìn, là người chị họ An Xuân Mai của cô, lúc này liếc mắt nhìn cô, bộ dáng rất khó chịu.
An gia có hai nhà, nhà lớn An Học Dân cưới vợ Lý Vịnh Lan, sinh bốn nam một nữ, An Đông Hải, An Nam Hải, An Tây Hải, An Bắc Hải, An Tiểu Ngũ.
Nhà hai là An Học Quân, cưới vợ Trần Hương, sinh được một trai hai con gái, An Xuân Mai, An Xuân Lệ, An Khang Lạc.
Chị em An Xuân Mai cùng An Tiểu Ngũ đều là cháu gái An gia nhưng đãi ngộ khác nhau một trời một vực.
An Tiểu Ngũ là bảo vật trong nhà, chị em An Xuân Mai lại là cỏ đuôi chó trong nhà.
Công việc trong nhà do hai gia đình nhỏ thay phiên nhau làm, đến lượt nhà lớn thì bốn anh em trai đều tranh nhau làm xong.
Mà đến phiên nhà nhỏ thì tất cả đều do chị em An Xuân Mai làm, đứa con trai út của An Khang Nhạc không cần làm gì cả.
An Xuân Mai hâm mộ ghen tị hận, tâm tình mất cân bằng
Nhưng có thể trách An Tiểu Ngũ sao?
An Ức Tình giương đầu nhỏ lên, kiêu ngạo nhìn chị họ.
Hừ hừ, tôi có bốn anh tra, làm sao?
Có bản lĩnh thì kêu mẹ chị sinh cho chị mấy anh trai...Không đúng, chỉ có thể là em trai.