Chuyện của Đồng Hoài và Trần Ngô làm cả trường học xôn xao, truyền một tuần cũng chưa dứt.
Nhóm học sinh kém bị Trần Ngô lạnh nhạt chế nhạo lệ nóng doanh tròng, nở mày nở mặt, thấy Đồng Hoài liền hô “Ca”, nhân số fan hâm mộ tăng gấp bội.
Cũng may Tiết Đình ngày hôm sau đã đi, bỏ qua giờ cao điểm, nếu không có thể sẽ đem Đồng Hoài quấn thành một cục nhét vào trong bụng.
Chỗ ngồi bên cạnh không có người, không cần mỗi đêm phải quay trở lại nhà cũ, Đồng Hoài cảm thấy được giải phóng, lui về nhà chính, ôm Steven ngủ tới mù trời mù đất, tỉnh lại còn có dì Trần tỉ mỉ chuẩn bị cơm sáng, tối và bữa khuya.
Vô tư vui vẻ ba ngày, ngày thứ tư lúc nghỉ giữa khóa, Đồng Hoài miễn cưỡng gục xuống bàn, cầm điện thoại lướt thấy một tin thú vị, vui tươi hớn hở quay đầu gọi: “Tiết Đình cậu nhìn……”
Trong lớp người đến người đi, cái tuổi này tinh lực tràn đầy, các nam sinh tan học liền cãi nhau ầm ĩ, nữ sinh thì tụ lại nói chuyện.
Rất náo nhiệt.
Nhưng bên cạnh thì trống rỗng.
Đồng Hoài ngơ ngẩn.
Đáy lòng của cậu đột nhiên sinh ra từng tia cảm xúc quen thuộc—— Giống như khi họp phụ huynh hồi tiểu học, lúc đang chờ Đồng Kính Viễn, cậu nghe lời ngoan ngoãn ngồi tại chỗ nhìn bạn học cùng lớp nắm ba mẹ đi tới, hoặc uể oải hoặc hưng phấn hoặc lo sợ bất an giữa âm thanh chói tai phức tạp.
Cậu không hào hứng, bởi vì không liên quan tới cậu.
Triệu Cẩu đang ở bên kia nói chuyện, thấy Đồng Hoài nhìn mình chằm chằm, cười giơ tay: “A, Đồng ca, sao ngồi đơ như tượng vậy? Lão Điền mới có trò chơi mới, đến đây cùng chơi đi chứ?”
“…… Không được.” Đồng Hoài lấy lại tinh thần, lướt lướt điện thoại, rủ mắt xuống ấn mở wechat của Tiết Đình.
Tiết Đình đang tập huấn bề bộn nhiều việc, ban đêm mới có thể dành chút thời gian trả lời tin nhắn, nhưng cũng rất chậm.
Tối hôm qua hai người nói chuyện phiếm tới 12:30, Đồng Hoài ngáp không ngớt, trong đầu hỗn hỗn độn độn, mí mắt không mở ra nổi, híp mắt gõ một đống chữ chạy loạn, không đợi được Tiết Đình về, nằm lì ở trên giường ngủ mất.
– Không cong rất thẳng: Trần Ngô đã thay đổi thái độ, còn không dám nhìn tôi.
– Không cong rất thẳng: Cậu đang làm gì đấy?
– Không cong rất thẳng: Khốn, wan A n
Tiết Đình hai tiếng sau mới trả lời.
-XT: Ân
-XT: Giải đề
-XT: Ngủ ngon
Mỗi câu đều trả lời, như trước đây, ngắn gọn và súc tích.
Đồng Hoài nhìn tới nhìn lui mấy lần đoạn đối thoại này, đột nhiên rất muốn nói chuyện với Tiết Đình.
Nói cái gì cũng được.
Trong đầu cậu toát ra rất nhiều chuyện loạn thất bát tao, nhấn bàn phím, ngón tay nhanh chóng gõ chữ.
‘Tôi vừa mới nhìn thấy video ngắn rất buồn cười còn chưa gửi,’ dừng một chút, lại xóa đổi lại thành ‘về muộn như vậy mấy giờ cậu mới ngủ,’ lại thấy quá khách sáo.
Cậu xóa xóa sửa sửa, cuối cùng không kiên nhẫn được nữa.
Chuông vào học reo lên, Lữ Sâm mặc một cái váy dài trắng chậm rãi đi đến, rađa tinh chuẩn quét qua băng lãnh uy hϊếp.
Đồng Hoài khịt mũi, ném di động vào balo.
Muốn nói nhớ Tiết Đình, không nghĩ gì nhiều.
Chính là bên cạnh một năm không ai ngồi, thật vất vả mới có người thuận mắt ngồi chung, giờ lại không có, tiết tự học buổi tối cũng không ai chở cậu về nhà.
Không quen mà thôi.
Đồng Hoài ôm loại tâm thái kỳ quái này, lề mề hai ngày lại chạy về nhà cũ.
Vừa vặn thế này không cần mỗi đêm lái xe đường vòng đến đầu hẻm cho mèo ăn, Tiết Đình cuối tuần mới trở về, cậu cuối tuần còn có thể đến thăm ông cụ Tiết.
Nhiệt độ không khí đang dần dần hạ xuống, điều hòa trong phòng học từ mười mấy độ bị tăng lên hai mươi mấy độ.
Đồng Hoài lặng lẽ đếm đầu ngón tay, đếm tới ngày Tiết Đình trở về, chuẩn bị đến nhà cậu ta ăn chực.
Không ngờ tới thứ sáu Tiết Đình chưa về, Đồng Kính Viễn đã về trước.
Đồng Hoài tan học nhận được điện thoại, con mắt liền sáng lên, đem việc đến nhà Tiết Đình ăn chực ném sau đầu, chạy như bay đến cửa trường học, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, hưng phấn nhào tới: “Ba!”
Đồng Kính Viễn mặc âu phục đeo cà vạt, mở đèn đọc sách trong xe, mang mắt kính đang xem văn kiện.
Gặp Đồng Hoài tới, ông lấy mắt kính xuống, một tay ôm chầm con trai, tỉ mỉ quan sát một lần, cười nói: “Nha, con trai đã cao hơn rồi.”
Lúc nghỉ hè Đồng Kính Viễn cũng nhín chút thời gian trở về hai ba lần, hai người đã lâu không gặp, Đồng Hoài trong lòng cao hứng, nghe được câu này càng cao hứng hơn.
Vẫn là cha ruột tốt nhất, không giống như Tiết Đình có ý đồ thông đồng người khác đè ép chiều cao của cậu.
Đồng Kính Viễn: “Nhìn xem chắc cỡ 1m76 đi?”
Đồng Hoài: ……
Đồng Hoài từ trong hàm răng gạt ra một câu: “Ba vẫn là trở về đi.”
Lái xe vui cười nghe hai người cà khịa lẫn nhau, chuyển hướng đến nhà hàng riêng hai cha con trước kia thường ăn cơm.
Hưng phấn của Đồng Hoài đi qua, dựa vào thành ghế nhìn Đồng Kính Viễn chọn đầy một bàn những món mình thích ăn, suy nghĩ đến hương vị khác. Nhưng cậu không lên tiếng, định chỉ ăn sáu phần no.
Quả nhiên, ăn xong cơm tối, đầu bếp lại đem lên một cái bánh gato nhỏ, phía trên cắm mười bảy ngọn nến.
Đồng Hoài trừng mắt.
“Con trai cưng, sinh nhật vui vẻ.” Đồng Kính Viễn giấu đi một tia rã rời trong đáy mắt, trước mặt Đồng Hoài ông luôn luôn cười, “Thật có lỗi, ba ba hôm nay mới về.”
Chuyện oán trách này trong lòng Đồng Hoài đã sớm tan thành mây khói, rộng lượng phất phất tay: “Không tính toán, ba đâu phải cố ý.”
Hai cha con chia bánh gatô, miễn cưỡng cũng coi như bù đắp lại cho Đồng Hoài.
Mặt trời tan chảy trong ánh hoàng hôn hồng ngọc, tiếng huyên náo của thành phố bắt đầu tràn ngập trong ánh đèn nê ông lóa mắt. Đồng Kính Viễn từ chỗ dì Trần biết được Đồng Hoài gần đây đều ở bên nhà cũ, bảo lái xe đưa cậu tới đó.
Nhà người bình thường đang là giờ cơm, từng nhà xung quanh nhà cũ đều truyền ra hơi khói cùng mùi cơm chín.
Xe ngừng dưới lầu, Đồng Kính Viễn trầm mặc nhìn cửa sổ cũ kỹ lầu hai một lát, trong mắt lướt qua chút hoài niệm cùng thương cảm. Nhà cũ đối với ông và Đồng Hoài mà nói, rất có ý nghĩa đặc thù, ông cũng không hỏi Đồng Hoài vì sao muốn ở bên này, sợ làm cậu tổn thương.
Đồng Kính Viễn ôm vai con trai, đi qua bên kia: “Bên này chỗ nhỏ, không tiện để đồ, quà cùng xe đạp đều ở nhà bên kia, nhớ đi lấy.”
Đồng Hoài lại không động.
Sắc trời ảm đạm, đèn đường còn chưa sáng, Đồng Kính Viễn nhất thời thấy không rõ nét mặt của cậu: “Đến đây là được rồi, không phải ba đang bắt kịp chuyến bay sao, mau đi đi.”
Động tác của Đồng Kính Viễn dừng lại.
Đồng Hoài giương mắt, bĩu môi, tựa hồ rất không kiên nhẫn mà còn ghét bỏ: “Trên đường trộm nhìn đồng hồ mấy lần, cho là con không chú ý sao? Nhìn con mắt ba hằn tia máu đỏ, bao lâu rồi không ngủ rồi? Trên đường đến sân bay nhớ dùng thuốc nhỏ mắt, lên máy bay ngủ một giấc, đừng liều mạng ép mình, ba đâu phải giai cấp tư sản……”
Đứa nhóc mải mê lải nhải oán niệm, Đồng Kính Viễn lăng lăng nhìn con trai, thẳng đến khi Đồng Hoài không lải nhải nữa, ông mới giật mình bừng tỉnh.
Nhóc Hoài nhà mình đã không còn là đứa bé trai cần phải trông chừng từng giây từng phút, che chở cẩn thận từng li từng tí nữa rồi.
Cậu đã trưởng thành, một tay cắm trong túi, mặc áo khoác đồng phục to lớn, cao cao gầy gò, sạch sẽ, trong trường học hô hào bạn bè chạy qua hành lang, huýt sáo là có thể làm nữ sinh đỏ mặt.
Là người làm cha, lẽ ra ông phải chứng kiến Đồng Hoài từng bước trưởng thành.
Nhưng ông hiển nhiên không xứng với chức vị đó, bất tri bất giác đã bỏ lỡ rất nhiều.
Đồng Kính Viễn trong cổ cảm thấy chát, nhẹ nhàng hít vào một hơi: “Con trai, đối……”
“Tốt tốt, từ nhỏ đến lớn ba đã nói bao nhiêu lần rồi, con nghe cũng chán, ba đối với chính mình tốt một chút là được.” Đồng Hoài ngửa mặt lên, đôi mắt màu nâu nhạt như khối hổ phách, thanh tịnh trong suốt, “Mau đi đi, năm nay ăn tết hồng bao phát lớn một chút.”
Đồng Kính Viễn trầm mặc một lát, thở dài một tiếng.
Rõ ràng tùy hứng giận dỗi luôn luôn là Đồng Hoài nhưng không ngừng được bao dung lại là người cha này.
Đuổi theo máy bay sắp không kịp, không nói được gì, chuyện có thể nói cũng đã nói vô số lần.
Đồng Kính Viễn vuốt vuốt mái tóc xoăn của con trai, ấm giọng vâng vâng vâng, cuối cùng ôm lấy cậu, mới trở lại xe.
Đồng Hoài đứng dưới cột đèn đường nơi Tiết Đình thường chờ cậu, đưa mắt nhìn chiếc xe kia biến mất cuối phố, ung dung vác balo lên lầu.
Cậu vọt vào tắm, co quắp nằm trên ghế sa lon, trong lòng kỳ thật không mấy vui vẻ, buồn buồn cái gì cũng không muốn làm, lười đi mở đèn, dứt khoát ngay lúc hoàng hôn đang nuốt từng tia nắng, nhắm mắt ngủ mất.
Gian phòng yên lặng trong bóng tối, chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ.
Thẳng đến khi điện thoại đột ngột vang lên.
Đồng Hoài giật mình, trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh, không biết mình ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng cào cào tóc, nhặt điện thoại từ dưới đất lên.
Màn hình hiện tên Tiết Đình.
Đúng rồi, Tiết Đình hôm nay trở về!
Hiếm khi thiện cảm trong nháy mắt biến mất, khóe môi cậu hiện lên tia cười, nhận điện thoại: “Đình Đình! Cậu trở về rồi!”
…… Trong loa âm thanh Tiết Đình dị thường lạnh lùng, “thi tháng lần sau tự mà cố gắng.”
Đồng Hoài thành khẩn gọi: “Đình ca.”
Tiết Đình nhẹ nhàng cười nhạo, thanh âm của cậu ta êm tai, cười nhạo mà cứ như đang tán tỉnh, làm lỗ tai Đồng Hoài bị ngứa.
Cậu thay đổi tư thế, chợt nghe Tiết Đình hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
“Hả?” Đồng Hoài mờ mịt, “Tôi ở nhà.”
“…… Tôi đang ở dưới lầu nhà cậu.”
Đồng Hoài ngơ ngác a một tiếng, mắt mơ hồ nhìn qua cửa sổ, nhảy dựng lên chưa kịp thay quần áo, tắm rửa xong chỉ tùy tiện mặc cái áo ngắn tay, vội vã chạy xuống lầu.
Tiết Đình đang chờ ở dưới ngọn đèn đường.
Cậu ta đứng quay lưng về phía Đồng Hoài, nửa gương mặt chìm trong bóng đêm, sáng tối giới hạn mơ hồ, chân mày cao mắt sâu, biểu lộ nhàn nhạt, toàn thân tản ra một loại khí tức xa cách lạnh nhạt, tránh xa ngàn dặm.
Rõ ràng chỉ mấy bước đường nhưng Đồng Hoài trên trán lại toát ra mồ hôi, một hơi chạy xuống, nhìn thấy Tiết Đình lại không dám tới gần.
Mười một giờ đêm, trên đường rất yên tĩnh.
Tiếng bước chân của Đồng Hoài càng rõ ràng.
Tiết Đình nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt dừng lại trên người Đồng Hoài, khí tức lãnh đạm xa cách bao phủ quanh thân đã tan đi một chút.
Tiết Đình, chính là Tiết Đình quen thuộc.
Đồng Hoài lập tức đi qua.
Tiết Đình hững hờ đưa tay xoa nhẹ tóc cậu: “Đi thôi, đi cho mèo ăn.”
Đồng Hoài ừ đuổi theo, như cái máy hát không cần chìa khoá mở, ùa ra rất nhiều chuyện chưa nói trên Wechat, mặt mày hớn hở tốc độ nói cũng nhanh.
Tiết Đình dắt xe đạp, cũng không xen vào, ngẫu nhiên trầm ổn đáp lại một tiếng ừ.
“Đúng rồi, tối hôm qua lúc tôi đến, Tiểu Hoa không ở đó,” Đồng Hoài nghi hoặc, “nó bình thường không ở đó thì còn đi đâu?”
Tiết Đình cũng không biết chắc chắn, trầm ngâm một lát: “Có thể là đi dò xét lãnh địa.”
Đến đầu hẻm, hai người một trước một sau đi vào.
Ngõ hẻm nằm giữa hai bức tường cao, bị che mất sắc trời, bởi vì quá sâu nên đèn đường không chiếu tới, thật trống rỗng.
Đừng nói ban đêm, ban ngày đi một mình trong ngõ nhỏ này cũng khó tránh sẽ nghĩ tới thần thần quỷ quỷ.
Đồng Hoài mặc dù không sợ tối nhưng vẫn có chút sợ, mỗi đêm tới cho mèo ăn đều phát Đại Bi Chú, cho mèo ăn xong liền chạy.
Có khi lúc rời đi, cậu lơ đãng quay đầu phát hiện Tiểu Hoa thế mà theo ở phía sau, gặp cậu nhìn qua thì xoay người rời đi, bóng lưng lãnh khốc vô tình.
Mấy ngày sau, lúc cậu rời đi đều sẽ vụиɠ ŧяộʍ nhìn theo.
Con mèo tam thể bước nhẹ nhàng cảnh giác nhìn chung quanh, đi theo phía sau cậu.
Không biết là tiễn cậu đi hay biết cậu sợ, hộ tống cậu một đoạn đường.
Sau khi phát hiện chuyện này, Đồng Hoài cảm giác tính cách Tiểu Hoa quả thực rất giống Tiết Đình.
Đến đó Đồng Hoài mở đèn điện thoại để đồ ăn cho mèo xuống.
Ba con mèo con hoàn toàn như trước đây chui ra, lại không ăn mà ngược lại kêu meo meo, vây quanh Đồng Hoài và Tiết Đình không ngừng.
Đồng Hoài ngó ngó trong thùng rác: “Tiểu Hoa đêm nay cũng không ở đây?”
Tiết Đình nhíu mày, không biết nhớ ra cái gì đó, đột nhiên rời đi, mở đèn điện thoại, ngồi xổm xem xét bốn phía, chốc lát cậu dừng lại ở khoảng hai mươi mét, nhìn chằm chằm góc tường: “Cậu đến xem này.”
“Thế nào?”
Đồng Hoài chạy tới ngồi xổm xuống.
Lòng bàn tay Tiết Đình giơ lên, nâng một nắm lông mèo mềm mại.
Màu sắc nhìn rất quen mắt.
Bởi vì vị trí quá hẹp, bốn phía lại tối như mực, Đồng Hoài không dám ở nơi này lâu, tối hôm qua không chú ý tới.
Hai người liếc nhau, Đồng Hoài cũng nhăn mày: “Không lẽ lại bị mấy tên nhóc con kia bắt đi rồi?”
Tiết Đình lắc đầu: “Không xác định.”
Ba con mèo con thò đầu ra nhìn, vòng quanh nắm lông kêu meo meo, hình như đang xác nhận cái gì đó.
Bên ngoài gió đêm lạnh buốt như nước, Đồng Hoài rùng mình một cái.
Tối hôm qua mấy con mèo con cũng cọ lấy cậu meo meo gọi, cậu lại không để ý.
Nói không chừng là cầu cứu.
Đáy lòng của cậu tự trách, nhíu mày muốn nói gì đó, trên thân đột nhiên ấm áp.
Một cái áo còn mang theo nhiệt độ cơ thể khoác lên, chặn gió đêm phơ phất, xua tan đi từng tia lạnh.
Tiết Đình cởϊ áσ ngoài, chỉ mặc áo thun, lần lượt ôm ba con mèo trong ngực, không thấy Đồng Hoài: “Đừng suy nghĩ nhiều, không nhất định là xảy ra chuyện. Hôm nay muộn rồi, bên này trị an không tốt, ngày mai lại tìm, cậu về trước đi.”
Đồng Hoài chần chừ một lúc: “Vậy ba con mèo này……”
“Để phòng vạn nhất, tôi đem tụi nó về nhà.”
“Ông nội không phải bị dị ứng lông mèo sao?”
Tiết Đình làm việc lúc nào cũng thỏa đáng: “Tạm thời nuôi trong gian phòng trống, tôi sẽ chăm sóc.”
Đồng Hoài do dự một lát, vẫn biết điều không cứng đầu nhận việc.
Chính cậu tự chăm sóc mình còn quá sức, nói chi là ba con mèo con yếu đuối.
Trở lại đầu ngõ, Đồng Hoài nhìn Tiết Đình, đưa tay ôm con mèo: “Để tôi ôm cho, cậu lái xe đi.”
Tiết Đình nhìn cậu, suy nghĩ một hồi vẫn đem ba con mèo bỏ vào trong ngực cậu. Mấy con mèo rất ngoan, ghé vào trong ngực Đồng Hoài, không giãy dụa cũng không kêu.
Từ chỗ này đến nhà Tiết Đình cỡ hai mươi phút, Đồng Hoài ôm mèo, một đường đang suy nghĩ Tiểu Hoa sẽ đi đâu.
Đến ngôi nhà nhỏ quen thuộc, Tiết Đình nhận lấy mèo, kéo Đồng Hoài: “Ở đây đợi tôi.”
Đồng Hoài cũng không có ý định trở về, ngoan ngoãn chờ ở bên ngoài.
Qua chừng ba phút, Tiết Đình lại đi ra, một lần nữa leo lên xe: “Đi lên, đưa cậu về nhà.”
“A.”
Đồng Hoài rất quen thuộc yên sau xe Tiết Đình, mặc lấy áo khoác, ngồi lên tiếp tục suy nghĩ.
Không lẩm bẩm lải nhải.
Tiết Đình không quen lắm.
Trở lại dưới nhà Đồng Hoài đã qua mười hai giờ, Đồng Hoài xuống xe chuẩn bị cởϊ áσ khoác trả lại.
“Cậu mặc đi.” Tiết Đình không nhận.
Trong nháy mắt, đáy lòng Đồng Hoài sinh ra chút do dự.
Gió đêm thật lạnh nhưng được áo khoác rộng lớn ấm áp che chắn trên người, giống khi còn bé gặp trời mưa, Đồng Kính Viễn khó có khi tới đón cậu, cầm áo khoác lên trên người cậu, có thể ngăn hết thảy gió lạnh.
Cậu có một chút luyến tiếc không muốn cởi ra.
Nhưng Đồng Hoài cuối cùng vẫn cởϊ áσ khoác, đi đến khoác lên người Tiết Đình: “Nhà tôi chỉ còn cách mấy bước, cám ơn Tiết ca.”
Ánh mắt Tiết Đình dừng trên mặt cậu một lát, nhàn nhạt ừ, thần sắc không chút thay đổi.
Đồng Hoài lại cảm thấy cậu ta hình như không cao hứng lắm.
Cậu lơ ngơ, tuân nguyên tắc có gì nói thẳng, hắng giọng: “Tiết ca, không biết là do ảo giác của tôi hay không, cậu hình như không quá……”
Tiết Đình không thèm đếm xỉa tới cậu, đưa tay mặc áo khoác, đạp một cái.
Trực tiếp đi.
Đồng Hoài: ……
Ơ.