Mới vừa vào tiết, não Đồng Hoài đã muốn nổ tung.
Khóe miệng Tiết Đình cong cong, phát hiện mặt và lỗ tai của nhóc tóc xoăn rất dễ bị đỏ, giống như đã đạt được thỏa mãn, cậu ta lại trầm thấp cười: “Đùa với cậu thôi.”
Sau đó ngồi lại chỗ cũ, gương mặt bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Cậu ta thong dong bình tĩnh còn Đồng Hoài không thể nào bình tĩnh được.
Ròng rã mười phút, trong đầu cậu đều là câu nói của Tiết Đình cứ tuần hoàn liên tục, một mặt muốn khóc mà không khóc được.
Chết tiệt.
Người này quả nhiên rất đáng ghét.
Đồng Hoài bị đơ mười phút, rốt cục nhờ hơi lạnh của điều hoà mà mặt với vành tai mới dịu lại, lấy lại sức hùng hồn ngồi bật dậy, khuỷu tay đυ.ng vào Tiết Đình, lòng khó chịu: “Cậu vẫn nên đổi chỗ đi.”
Tiết Đình phảng phất nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau trên xe buýt.
Cậu ta không thèm nhìn lại, chỉ chăm chú ghi chép vào sổ tay, trả lời ngắn gọn: “Không.”
Đồng Hoài nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng gọi: “Đình Đình.”
Tiết Đình: ……
Tiết Đình dừng bút, ánh mắt vô cùng nguy hiểm.
Đồng Hoài cảm giác mình đã thắng lại một ván, thấy thầy Ngô chưa nhìn tới, tranh thủ thời gian lấy sách trong balo.
Thầy Ngô tuổi còn trẻ, tính tính tốt, dễ dàng ngượng ngùng, Đồng Hoài trên lớp của thầy cũng nể mặt một chút.
Đưa tay không lấy được cuốn sách, Đồng Hoài lâm vào trầm mặc.
Tiết Đình nhíu mày.
Đồng Hoài: “…… Lúc này thật sự không mang sách.”
Tiết Đình còn mang thù tiếng “Đình Đình” khi nãy, ngòi bút di chuyển lần nữa, châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Làm gì mà não cũng quên ở nhà thế.”
Đồng Hoài cảm thấy mất mác, có nỗi khổ không nói được.
Sáng nay luống cuống tay chân, sách còn để bên chỗ biệt thự, cậu làm gì có thời gian đi lấy.
Còn không phải do Tiết Đình sao.
Thân là kẻ cầm đầu, còn dám châm chọc cậu.
Mắt thấy ánh mắt thầy Ngô sắp quét qua đây, Tiết Đình nhìn mặt bàn trống của bạn học Đồng, đẩy sách hóa qua rồi rút ra sách vật lý.
Giải được hai câu, thù hằn Đình Đình cũng tan thành mây khói, cậu ta nheo mắt nhìn Đồng Hoài nghe giảng mà gần như ngủ gục, xé một tờ giấy nháp ghi ghi hàng chữ, vò thành khối ném vào đầu cậu.
Đồng Hoài bị quăng trúng, nguýt cậu ta một cái, mở tờ giấy ra, trên đó có viết chữ: Nói cho cậu chuyện này.
Có bị bệnh không.
Chuyện gì thì trực tiếp viết xuống không được sao, còn hỏi cái gì.
Tờ giấy được đặt giữa ranh giới hai cái bàn, Đồng Hoài trả về một dấu chấm hỏi.
Tiết Đình: Có muốn đánh cược không?
Đồng Hoài: ?
Tiết Đình: Cược lần thi tháng sau, cậu có thể tăng một trăm hạng.
Trong ba khối, ban tự nhiên khối mười một nhân số không nhiều, cộng lại hơn năm trăm học sinh.
Xếp hạng cuối kỳ của ban tự nhiên, Đồng Hoài đứng thứ năm trăm mười bảy.
Lớp mười nhiều người nhưng thi trượt cũng nhiều, muốn thăng hạng rất dễ. Lớp mười một không giống vậy, cái hạng năm trăm mười bảy đã là thứ hạng tốt nhất của Đồng Hoài.
Đồng Hoài: ……
Đồng Hoài im lặng nhìn chằm chằm cậu ta, chậm rãi viết xuống một dấu chấm hỏi thật to.
Huynh đệ, cậu có biết mình đang nói gì không?
Tiết Đình làm như không thấy: Đánh cược hay không?
Đồng Hoài nhanh chóng liếc mắt nhìn thầy Ngô trên bục giảng, nhịn không được mở miệng: “Hình như cậu chưa xem phiếu điểm của tôi đúng không?”
“Xem rồi,” Tiết Đình nhàn nhã ngồi xếp giấy, “Trần Ngô đem tất cả phiếu điểm và xếp hạng mỗi kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ của cậu cho tôi xem.”
“Vậy cậu nổi điên cái gì?”
“Thầy Hứa bí mật tìm tôi,” Tiết Đình chủ động nhích lại gần Đồng Hoài, hai con mắt đen nhánh không nháy nhìn chằm chằm cậu, “Nếu cậu đồng ý, thầy ấy sẽ tìm Trần Ngô nói chuyện.”
Điên quá đi.
Đồng Hoài không thể tưởng tượng nổi: “Tinh ca cũng động kinh theo luôn sao?”
“Thầy ấy nói cậu thông minh, chỉ là không có kiên nhẫn.” Tiết Đình nghỉ hè đã phụ đạo cho Đồng Hoài, có cùng quan điểm với Hứa Tinh Châu, “chúng tôi đều cảm thấy cậu có thể.”
Ngoài dự liệu, Đồng Hoài trả lời: “Không muốn.”
Cậu biết Hứa Tinh Châu muốn tốt cho cậu, đánh cược để khuyến khích cậu học tập, còn có thể làm cho Trần Ngô thay đổi ấn tượng.
Nhưng trong cuộc cá cược này, thắng thì cậu được vẻ vang nhưng thua thì Hứa Tinh Châu sẽ hứng chịu, người mất mặt không phải là cậu.
Đồng Hoài không muốn để trường hợp này phát sinh, dù chỉ là khả năng.
Cũng không cần thiết phải như vậy, Trần Ngô nghĩ cậu như thế nào không quan trọng, cậu cũng chẳng cần Trần Ngô thay đổi suy nghĩ.
Nhận được kết quả cự tuyệt, Tiết Đình chau lông mày suy nghĩ một lát, đã rõ ý của Đồng Hoài.
Có loại cảm xúc khó tả khiến cậu muốn cười lại muốn sờ đầu của Đồng Hoài.
Nhìn thì vô tư nhưng thực chất tâm tư rất tinh tế.
Tiết Đình nhìn chằm chằm Đồng Hoài, nhìn rất lâu.
Tóc Đồng Hoài sợi rất mềm, độ cong vừa vặn, mặt lại nhỏ, mấy sợi tóc xoăn phủ lên lông mi dài, môi hồng răng trắng, nhìn như một đứa bé xinh đẹp.
Đồng Hoài đang khó chịu, phát hiện Tiết Đình nhìn mình chằm chằm, tạch lưỡi, dương dương nắm đấm: “Sao vậy, muốn đánh nhau đúng không?”
Tiết Đình bỗng nhiên cười.
Cậu ta một lần nữa nhìn về phía bảng đen, dựa vào tường, miễn cưỡng nói: “Không dám, cậu khỏe như vậy, tôi đánh không lại.”
Buổi sáng còn mấy phút nữa là hết tiết cuối, Du Vấn gửi tin nhắn qua hẹn Đồng Hoài đi ăn cơm trưa.
Cửa trấn phía Bắc có một nhà hàng cá nướng hương vị không tệ, Đồng Hoài cùng Du Vấn trước kia thường xuyên đến ăn.
Đồng Hoài nghĩ nghĩ, chọt chọt eo Tiết Đình: “Cùng đi ăn cơm trưa không?”
“Chỉ có cậu thôi à?” Tiết Đình đẩy ngón tay của cậu ra, nghiêng đầu.
“Còn có bạn của tôi.”
Tiết Đình dừng một chút, đáy mắt có hơi nhạt lại, một lần nữa nhìn lên bảng, từ chối dứt khoát: “Tôi ăn ở căng tin.”
“A.” Đồng Hoài há to miệng, nuốt lời nói trở về, ngón tay vô thức gãi tường, cảm thấy thất vọng.
Chuông tan học vừa reo trong nháy mắt, Thầy Ngô dùng tay làm dấu xin mời.
Cả đám sói đói ở ban ba không chút khách khí, phần phật xông ra khỏi phòng học, chạy về phía nhà ăn.
Đồng Hoài chậm rãi lấy điện thoại đi theo sau lưng Tiết Đình, đến tòa nhà Trí Viễn, thấy cậu ta quyết đoán theo đoàn người vào căn tin, hướng ngược lại với cửa trấn phía Bắc.
Du Vấn đang chờ, trách cậu tới chậm.
Ông chủ đã quen thuộc hai người, Du Vấn gọi đồ ăn trước, tới nơi là có thể ăn.
Lúc hạ đũa, Đồng Hoài có chút rầu rĩ không vui.
Đã quen thuộc như vậy, cùng ăn bữa cơm cũng không được?
Điện thoại đặt trên bàn rung rung, Đồng Hoài cầm lên xem, người nhắn tin cho cậu là nhóm ba người bạn xã hội kia.
Gần đây trôi qua quá phong phú, đã lâu không liên hệ, suýt nữa quên mất mấy người đó.
– Tôm Mễ Mễ: @Không cong rất thẳng, Đồng ca, đã lâu không gặp anh, gần đây thế nào?
– Giang hồ: Qua mấy ngày nữa có sự kiện, Đồng ca có tới không?
Đồng Hoài suy nghĩ, trả lời: Chuyện gì?
– Gà đại ca: Tới thì biết, chiều thứ sáu tuần này lúc năm giờ, The Smoky Bar.
Đồng Hoài có chút đắn đo.
Thời khóa biểu thứ sáu tự học buổi tối, thứ bảy rảnh rỗi cả ngày, chủ nhật bảy giờ tự học buổi tối.
Ba người này trong game thường xuyên xả thân bảo vệ cậu, bây giờ đặc biệt mời cậu tới, cậu bơ người ta lâu như vậy, giờ mà từ chối thì không tốt lắm?
Du Vấn gắp mấy đũa thịt bụng cá vào chén của Đồng Hoài, quét mắt nhìn thần sắc của cậu: “Nghĩ gì thế, mặt nhăn nhúm cả rồi.”
“Có người hẹn tôi ra ngoài chơi.”
Đồng Hoài nói đến mơ hồ, Du Vấn không đồng ý cậu giao du với loại người này bên ngoài.
“Ai? Đi làm cái gì?” Du Vấn cảnh giác, “Bọn người đó thực chất đang câu cá, thứ họ câu là tiền của cậu a, cậu nên cách xa bọn họ một chút.”
Đồng Hoài nghe như nước đổ đầu vịt, gật đầu nghĩ, dù sao cũng không có gì.
Cậu thuận tay tra vị trí của quán bar, cách khu Tây không xa lắm.
Đồng Hoài nghĩ nghĩ, đánh chữ trả lời: “Tùy tình hình, không chắc chắn sẽ qua được.”
Sau đó phát mấy cái hồng bao đền bù, cúi đầu ăn cá Du Vấn gắp.
Tiết học buổi chiều Đồng Hoài không mang sách, cũng không định trở về, cơm nước xong xuôi đi theo Du Vấn chơi game.
Vừa lúc ba người kia đều online, mời cậu vào trận. Đồng Hoài không yên lòng, đã thành kẻ địch của đồng đội, ba người cũng không giận, cậu càng không tiện từ chối.
Chơi game cả buổi trưa làm mắt mệt mỏi, giờ tự học buổi tối Đồng Hoài trở về, ghé vào chỗ ngồi ngủ một lát, hé mắt ra nhìn, thấy Tiết Đình còn đang giải đề.
Phải cố gắng qua kì thi để trở về gặp bạn gái.
Trong lòng Đồng Hoài có chút kỳ lạ, lại nghĩ tới giao ước của Tiết Đình, bực bội bấm điện thoại một lát rồi lần đầu động tới sách bài tập toán.
Tiết Đình đang tập trung tinh thần nhưng con mắt có vẻ như dài hơn bình thường, thoáng nhướng lông mày: “Không biết thì hỏi tôi.”
Đồng Hoài nga một tiếng, gục xuống bàn giải đề, kiến thức hồi nghỉ hè Tiết Đình dạy cậu, cậu còn chưa quên.
Trần Nguyên cũng đang giải đề, gặp một câu hỏi khó, suy nghĩ mười mấy phút cũng không tìm được hướng giải chính xác, quay người định đánh liều thỉnh giáo Tiết Đình, thấy Đồng Hoài cũng đang giải đề, hít ngụm khí, trở tay vỗ Triệu cẩu một cái: “Lão cẩu, hình như tôi bị hoa mắt thì phải?”
Triệu cẩu quay đầu lại nhìn, sửng sốt trở tay cũng vỗ một cái: “Ta choáng rồi đây, cậu đánh cho tôi tỉnh đi.”
Đồng Hoài cười lạnh vén tay áo: “Hay để tôi đánh hai người về thế giới hiện thực?”
Hai người lập tức quay đầu trở lại.
Thời gian làm bài tập trôi qua rất nhanh, buổi tối tự học kết thúc, Đồng Hoài rất nhớ bữa ăn khuya mà Steven và dì Trần làm, nhanh chóng thu balo, muốn đi trước Tiết Đình một bước nhưng chưa kịp chạy hai bước đã để Tiết Đình đuổi kịp.
Cậu ủ rũ cúi đầu, cậu buộc phải đi cùng Tiết Đình đến nhà xe, suy nghĩ một lát, bất ngờ hỏi: “Tiết ca, đừng nói là cậu định mỗi ngày sẽ chở tôi về nha?”
Tiết Đình hời hợt: “Ông nội muốn như vậy.”
“…… Cái này…… Không tốt a.” Đồng Hoài ẩn ẩn cảm thấy sụp đổ.
Tiết Đình quay đầu, mượn ánh sáng trên nóc nhà xe, tinh tế đánh giá Đồng Hoài, nghiêng đầu nghi hoặc: “Da mặt của cậu nhìn cũng không tệ a.”
“Cậu hiểu lầm rồi, da mặt tôi so với tờ giấy thi còn mỏng hơn, nhẹ nhàng động một cái sẽ rách.”
Tiết Đình im lặng một lát: “Xe buýt đã ngừng chạy, xe của trường học sớm đã đầy người, cậu muốn đi bộ về sao?”
Không muốn gạt cậu, tôi muốn nói tôi định tìm tài xế chở về, như vậy không tốt hơn là đón xe về sao ——
Nhưng nói như vậy thì không phù hợp với hoàn cảnh nghèo khó.
Đồng Hoài thực sự tìm không ra lý do từ chối, lòng tràn đầy khổ cực đàng hoàng ngồi lên phía sau xe đạp, lại vùng vẫy: “Cậu không ngại để tôi ngồi phía sau xe cậu à, không tốt cho lắm a, đây là chỗ dành riêng cho bạn gái, lỡ bạn gái cậu biết……”
Tiết Đình nghe cậu lải nhải đến phiền, giẫm mạnh bàn đạp, chặn họng: “Cậu là nữ sinh hả?”
Đồng Hoài cúi đầu dựa vào lưng cậu ta, lấy điện thoại ra lặng lẽ gửi cho dì Trần một tin nhắn: Dì Trần, phiền dì tìm người sáng mai đem sách giáo khoa và sách bài tập của cháu chuyển qua nhà cũ, thời gian tới chắc cháu sẽ ở đó.
Tiết Đình không quen bị người khác dựa vào, trở hai ngón tay đẩy đầu cậu ra: “Đừng áp sát như thế.”
“Tôi không đấy,” Đồng Hoài có hi vọng, tranh thủ thời gian khóc lóc om sòm, “Cậu để tôi lên xe của cậu thì cậu phải chịu đựng những chuyện này.”
Nói xong, được một tấc lại muốn tiến một thước đưa tay ôm chặt eo Tiết Đình, “tôi không có cảm giác an toàn, không ôm sẽ bị sợ.”
…… Tối hôm qua cậu ta vừa ăn xong một đống kem thì như con khỉ trồng cây chuối làm xiếc ở ghế sau.
Đổi lại nếu là người khác dám ngồi sát như thế đã sớm bị Tiết Đình lật ngược rồi.
Cậu biết tâm tư của Đồng Hoài, không cho cậu đạt được nguyện vọng, lặng im chớp mắt, khẽ cười: “Vậy sao, vậy cậu ôm chặt một chút.”
Đồng Hoài: ……
Đồng Hoài tức muốn chết, dứt khoát ngồi phịch ở phía sau Tiết Đình.
Tiết Đình tay lạnh như băng nhưng thân thể lại rất nóng, tràn đầy sức sống nhiệt huyết từ cái tuổi này.
Cậu cảm thấy mùi hương trên người Tiết Đình thật dễ ngửi, không có mùi mồ hôi bẩn, thế là như con chó con hít hà, vô ý dùng gương mặt cọ cọ lưng của cậu ta.
Cho chút màu liền mở ngay cửa hàng nhuộm, thật đúng là không khách khí. Tiết Đình vừa tức vừa buồn cười, đang muốn bảo Đồng Hoài đừng nhúc nhích, bỗng nhiên nghe thấy Đồng Hoài nhỏ giọng, thanh âm rầu rĩ: “Tinh ca có vẻ thất vọng về tôi.”
Tiết Đình trong lòng mềm nhũn: “Không có, thầy Hứa nói đã biết trước cậu sẽ từ chối.”
Buổi chiều Tiết Đình đi gặp Hứa Tinh Châu, thuận tiện cho thầy ấy biết câu trả lời của Đồng Hoài.
Hứa Tinh Châu không ngoài ý muốn, ngược lại cười cười, nói: “Giống như thầy nghĩ.”
Đồng Hoài trầm thấp nga một tiếng.
Thân thể lắc lư theo độ dốc của mặt đất chập chùng, cậu dán mặt vào lưng Tiết Đình, gió đêm cũng bị ngăn lại, để lọt từng tia gió nhẹ rất dễ chịu, cơ hồ có thể ru ngủ.
Đồng Hoài mơ mơ màng màng nghĩ, nếu không lặng lẽ cố gắng một lần xem, chờ kì thi tháng hù chết Trần Ngô.
Vừa nghĩ như thế, uất khí trong lòng cậu cả ngày nay lập tức tan biến, ngồi thẳng lên, con mắt lóe sáng, giật giật góc áo Tiết Đình: “Cậu có thể giúp tôi không?”
“Cái gì?”
Đồng Hoài đem ý nghĩ trong lòng nói ra: “Tôi sẽ thu liễm hành động, chờ đến kì thi tháng có thành tích tốt, hù chết ông ta.”
Gió hô hô thổi qua bên tai, Đồng Hoài mơ hồ nghe được tiếng cười khẽ xen lẫn trong gió.
Tiết Đình trong mắt mang theo ý cười mà chính mình cũng không phát hiện, gật gật đầu, nghiêm túc phụ họa: “Được, nghe lời cậu, hù chết ông ta.”
Muốn khóc mà không khóc được.