Lấy Danh Nghĩa Hôn Nhân

Chương 9: Xoa â* đế

Cố Dĩ An gật đầu, không có nửa điểm khϊếp đảm, “Tôi có thể.”

Có thể đem mình giao cho anh.

Ôn Thần lại tàn nhẫn nghiến răng nhéo cằm cô, “Tôi muốn chính là em cam tâm tình nguyện! Không phải em giả ý đón ý!”

“Tôi không có giả ý.” Chỉ là thân thể cô bài xích.

“Không có giả ý?” Ôn Thần cười lạnh, dùng sức kéo dây áo choàng tắm quanh eo cô ra, duỗi tay vào trong qυầи ɭóŧ của cô, ngón cái dùng sức xoa nắn âm đế, “Không có giả ý thì chảy một chút nước cho tôi xem!”

Âm đế bị xoa rất đau, không có chút cảm giác sung sướиɠ nào, chưa từng trải qua kɧoáı ©ảʍ tình ái, nhưng Cố Dĩ An đã xem qua rất nhiều sách cùng phim nhựa nên cô biết, khi âm đế bị xoa, phụ nữ sẽ mẫn cảm nhịn không được mà rêи ɾỉ, dưới sự hưng phấn, trong cơ thể sẽ phân bố ra dâʍ ɖị©ɧ, dâʍ ɖị©ɧ chảy càng nhiều, càng chứng tỏ sảng khoái……

Thân thể của cô không hề có phản ứng, bởi vì trên tâm lý cô cực kỳ bài xích khi người khác phái chạm vào.

Ôn Thần càng xoa, cô càng thêm bài xích, càng thêm chán ghét……

Đột nhiên, một vài hình ảnh mơ hồ lại ghê tởm bắt đầu hiện lên trong đầu.

“Thực xin lỗi……” Cố Dĩ An dùng sức đẩy tay Ôn Thần ra, che miệng chạy vào toilet, “Nôn……”

Nghe được âm thanh nôn mửa của cô, Ôn Thần thất bại cười, cầm áo khoác âu phục lên đi ra khỏi cửa.

Khi Cố Dĩ An đi ra, Ôn Thần đã rời đi rồi, nhìn thấy điện thoại của anh còn đặt trên bàn trà, có lẽ là quên cầm.

……

Triều Đường.

Ôn Thần tới Triều Đường liền tìm vài danh nữ tiếp rượu cùng mình uống rượu.

Nữ tiếp rượu ở Triều Đường đều rất xinh đẹp, EQ cao, từ trước đến nay luôn biết nhìn người chọn rượu; biết vị tổng tài Ôn thị này tới đây chỉ để uống rượu, nói chuyện phiếm, giải sầu gϊếŧ thời gian, một đám đều an phận ngồi trên sô pha, không có bất kỳ động tác trêu chọc nào.

Cố Dĩ An biết anh tới Bắc Thành nhất định sẽ đến Triều Đường, cầm điện thoại tới đây tìm anh, cô đẩy cửa ra nhìn thấy anh, Yến Tống và Hà Khải Tân đang đánh bài cùng mấy nữ tiếp rượu.

“Chị dâu.” Yến Tống đứng dậy đầu tiên, sợ cô hiểu lầm, “Ba bọn em thật vất vả mới có thể tụ tập với nhau, liền cùng nhau đánh bài.”

Cố Dĩ An nhìn ra ngoại trừ Ôn Thần, những người còn lại thần sắc đều khẩn trương, cô đi qua đặt điện thoại lên bàn: “Anh quên cầm điện thoại.”

Ôn Thần không đứng dậy, ngẩng đầu nhìn cô, bên môi tràn ra nụ cười hài hước, “Em đã tới rồi thì đừng đi nữa, hôm nay tôi thua nhiều, giúp ông xã em thắng lại đi.”

Anh cố ý nhấn mạnh xưng hô “Ông xã” này, túm chặt tay cô kéo cô vào trong lòng ấn ngồi trên đùi.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, nội tâm Cố Dĩ An lại bài xích sự đυ.ng chạm tứ chi, mặt ngoài vẫn rất bình tĩnh; ngồi trong lòng tiếp nhận bài trong tay anh, nhìn thấy đều là bài nhỏ, nhịn không được nhẹ mắng, “Vận may của anh thật đúng là rất kém.”

“Người ta nói đường tình như ý đường bài thất ý, em đã đến rồi không chừng có thể cứu vớt được tôi.”

Lời này đối với những người khác, giống như đang khoe ân ái.

Yến Tống người vừa bị cô vợ nhỏ đuổi ra khỏi cửa, nghe thấy rất chói tai, ném con Thuận Tử trong tay ra, “Chị dâu có tới cũng vô dụng, nên thua vẫn sẽ thua thôi!”

Hà Khải Tân cũng lợi dụng tình thế, ra con Thuận Tử, khi đến phiên Ôn Thần , bởi vì không có Thuận Tử, chỉ có thể nhận thua.

Kỹ năng chơi bài của Cố Dĩ An cũng không tệ, cô vốn muốn giúp Ôn Thần thắng mấy ván rồi tìm cớ rời đi, nhưng đêm nay cũng không biết tại sao, bài tới tay rõ ràng cũng không tệ, nhưng cô luôn mắc lỗi, mắt thấy một xấp tiền mặt sắp chạm đáy, cô tìm cớ: “Vận may đêm nay của tôi hình như cũng rất kém.”

Biết mấy ván bài này cô đều mắc lỗi, Ôn Thần lấy bài trong tay cô, dùng giọng điệu sủng nịch nói: “Em chọn bài, tôi giúp em đánh.”

Ôn Thần uống không ít rượu, trong hơi thở đều là mùi thuốc lá và rượu nồng nặc, hơn nữa hai tay anh đang vòng qua eo cô, phía día phồng lên dán sát vào mông cô, Cố Dĩ An bị đỉnh có loại cảm giác hô hấp khó khăn, cô rất rõ ràng…… Mình là đang khẩn trương.

Cũng may, lực chú ý của mọi người đều đặt vào bài của mình, cũng không nhận ra sự kỳ lạ của bọn họ.

Mấy ván tiếp theo, cũng không biết Ôn Thần quá say, hay là vận may tới, anh đều đánh thắng hết, nhìn vậy, Cố Dĩ An có chút hoài nghi mấy ván bài trước có phải anh cố ý thua hay không?

Lại tiếp tục chơi hơn nửa giờ, Ôn Thần không ngừng đem tiền thua đánh thắng trở lại, còn thắng Yến Tống và Hà Khải Tân không ít, tâm tình trở nên tốt hơn, anh cầm lấy hai xấp tiền mặt thật dày, hôn thật mạnh hai cái lên mặt Cố Dĩ An, “Em thật sự có thể cứu tôi, lần sau đánh bài phải mang theo bà xã tới đây.”

Yến Tống và Hà Khải Tân thua tiền, lại bị đút vài miếng cẩu lương, trực tiếp bỏ cuộc, “Anh nha, thật là biết ngược cẩu!”

Cố Dĩ An nhân cơ hội tìm lý do muốn đi toilet, từ trên đùi Ôn Thần đi xuống, sau khi vào toilet nhìn mình trong gương, mặt đã đỏ bừng.

Trước khi đến cô không có trang điểm, mở vòi nước ra dùng nước lạnh làm ướt mặt, cảm xúc khẩn trương dần dần tiêu tán, sau đó cô mới đi ra khỏi toilet.

Cửa vừa mở, cô nhìn thấy Ôn Thần đang đứng ở bên ngoài.

Anh hình như đã ở đây một lúc, lười biếng dựa vào vách tường trong miệng ngậm điếu thuốc lá, ánh mắt nhìn cô rất ái muội.

Nhìn thấy cô đi ra, Ôn Thần hút một hơi thuốc, dập tắt thuốc, rồi ném vào thùng rác, anh đi vài bước đến trước mặt cô, ép cô quay trở lại toilet.

Cố Dĩ An lui đến bồn rửa tay, không còn đường lui nữa.

“Đêm nay không phải vận may của em kém.” Đầu gối đỉnh mở hai chân cô, Ôn Thần cúi đầu ngửi mùi hương trên người cô, “Em là bị phân tâm, không tập trung chú ý, cũng giống như mấy ván trước tôi chơi, trong lòng đều nghĩ đến em, tâm tư đều không đặt ở ván bài, chỉ có thể thua cuộc.”

“Mấy ván sau đó anh đã thắng trở lại.”

“Bởi vì em ở trong lòng tôi, tôi mới có thể an tâm đánh bài.” Tìm đến môi cô, Ôn Thần biết cô bài xích việc hôn môi, cũng không hôn lên, chóp mũi cọ lên sống mũi cao thẳng của cô, hầu kết lăn lộn trên dưới, “Đêm nay để tôi ôm em ngủ được không? Không chạm vào em, chỉ ôm.”