Khi nhìn thấy bài đăng, Ôn Thần liền đoán được là Cố Dĩ An.
Trở lại phòng khách sạn, thấy đèn không bật, anh cho rằng cô không ở trong phòng, chuẩn bị gọi điện hỏi cô đi đâu rồi, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra từ bên trong, một mùi rượu dày đặc ập vào mặt.
Tay Cố Dĩ An cầm một chiếc ly chân dài, chân trần đỡ lấy cánh cửa để chống đỡ thân thể đứng không vững, trên khuôn mặt hơi say hiện lên hai vệt đỏ ửng, ánh mắt có chút mê ly vẩn đυ.c, “Anh đã trở về rồi nha.”
Đêm nay cô mặc một chiếc váy hai dây màu đen, làn váy vừa vặn che khuất bắp đùi, hơi giơ tay lên chút, là có thể lộ mông.
Nhìn thấy cô đêm nay mặc gợi cảm như vậy, Ôn Thần ít nhiều cũng có thể cảm nhận được “Dụng tâm kín đáo” của cô,
“Sao anh không nói chuyện với em vậy?” Dưới trạng thái say chuếnh choáng, Cố Dĩ An chu lên cái miệng nhỏ, không có sự cao lãnh ngày xưa, giữa lông mi tăng thêm một chút nghịch ngợm cùng quyến rũ, “Anh là sau khi biết em là một bệnh nhân tâm thần, nên bắt đầu chán ghét em sao?”
Không thích nghe cô dùng “Bệnh nhân tâm thần” hình dung chính mình, Ôn Thần đi qua đoạt lấy chiếc ly chân dài trong tay cô, đem cô chặn ngang bế lên, ném lên giường, lại dùng chăn che khuất đùi lộ ra bên ngoài của cô, “Uống say thì ngủ đi, đừng mượn rượu làm loạn, người mượn rượu làm loạn là tệ nhất.”
“Em mới không mượn rượu làm loạn!” Một tay cô xốc chăn lên ngồi dậy, dây váy rơi xuống đến cánh tay, lộ ra nửa nửa bộ ngực trắng nõn, cô tức giận nói: “Anh chính là chán ghét em.”
Lần đầu tiên thấy bộ dáng cô say rượu, Ôn Thần vừa tức vừa muốn cười, “Em người phụ nữ này sao lại cảm thấy tôi chán ghét em chứ?”
“Anh cũng không có vồ lấy em giống như sói đói.”
“……” Cái gì mà hổ với sói?
Cố Dĩ An bĩu môi, vẻ mặt u oán, “Lúc chiều em và Tô Tình đi ra ngoài dạo phố, là cô ấy bảo em mua chiếc váy ngủ này, cô ấy nói chỉ cần anh nhìn thấy, anh nhất định sẽ giống như sói đói mà vồ lấy em ở trên giường, nhưng mà anh không có, anh lại đắp chăn lên không muốn nhìn em, anh chính là bắt đầu chán ghét em, ghét bỏ em!”
Ôn Thần bất đắc dĩ thở hắt ra, đầu lưỡi liếʍ qua hàm răng sau, hung hăng cắn xuống, sau đó anh duỗi tay dùng sức nắm cằm cô, cưỡng bách cô ngẩng đầu mở mắt ra, “Em cố ý chọc tôi? Em không sợ đêm nay tôi thật sự làm em?”
“Làm đi! Ai sợ ai chứ!” Cố Dĩ An ôm cổ anh, kéo đầu anh xuống, ngửa đầu hôn lên môi anh.
“……” Thao!
Mọi sự khắc chế của anh đều hóa thành bọt biển vào thời khắc cô hôn lên môi anh.
Đã sớm thèm muốn thân thể cô, Ôn Thần căn bản chịu không nổi cô chủ động, cho dù biết cô uống say, hoặc có thể là do uống thuốc mới như vậy, nhưng anh vẫn nhịn không được ấn vào gáy cô, đẩy cô xuống giường rồi hôn.
“Ư a……” Cố Dĩ An cũng há mồm hôn đáp lại anh, không giống như lúc trước đầu lưỡi bị động bị anh tàn nhẫn hút, đầu lưỡi cô truy đuổi đầu lưỡi của anh va chạm trái phải, giống như đang khát nước mà dùng sức hút lấy nước bọt trong khoang miệng anh.
Cô chủ động như vậy, Ôn Thần hoàn toàn không chống đỡ được, duỗi tay xoa vυ' cô, cách lớp vải dùng sức niết đầṳ ѵú mẫn cảm của cô, dùng đầu gối đỉnh mở hai chân cô ra, dươиɠ ѵậŧ căng phồng giữa háng cách lớp quần dùng sức đỉnh vào giữa hai chân cô.
“A a……” Hai chân cô quấn lên eo anh, mông cô không tự chủ được mà nâng về phía trước, đón nhận sự chống đẩy của anh, nửa cặp mông trắng nõn lộ ra ngoài, rõ ràng là không có mặc qυầи ɭóŧ.
Trong quá trình đỉnh ma Ôn Thần cũng cảm nhận được cô không mặc qυầи ɭóŧ, tay anh sờ xuống dưới mông cô, đã được nghiệm chứng, xác thật không có mặc qυầи ɭóŧ, anh lập tức chui đầu vào cổ cô, há mồm dùng sức cắn một cái! “Em thật là yêu tinh biết tra tấn người! Anh thật sự muốn lộng chết em!”