Thượng Quân Sách chưa từng thấy Cố Dĩ An kích động như vậy, đứng dậy trấn an, “Dĩ An, em đừng xúc động, anh đi, anh đi là được rồi chứ?”
“Anh đi? Anh vì sao phải đi?” Cố Dĩ An cười châm chọc: “Anh và bọn họ đều giống nhau, đều là rác rưởi dối trá đến cực điểm! Các người ngồi cùng nhau ăn cơm mới xứng đôi nhất! Không, các người không chỉ xứng ăn cơm, các người còn xứng cùng nhau xuống địa ngục!”
Dứt lời, cô cầm dao lại lần nữa chém thật mạnh vào cửa kính phòng bếp.
Thấy cục diện mất khống chế, Cố Hoa Đông không thể không gọi người tiến vào ngăn cản, “Mau tới bắt kẻ điên này lại cho tôi!”
Nhìn tháy vệ sĩ của Cố gia tới, Cố Dĩ An cầm dao vung vẩy khắp nơi, “Không được đến đây! Cút! Các người đều cút hết cho tôi!”
Cô kích động căm tức nhìn người muốn tới gần mình, nghĩ đến những điều kinh tởm cô đã trải qua trong căn nhà này, cảm xúc của cô hoàn toàn mất khống chế, “Các người đều là rác rưởi! Đều nên xuống địa ngục!”
Thượng Quân Sách lo lắng cô sẽ tự làm tổn thương chính mình, đi đến trước mặt cô muốn trấn an cảm xúc của cô.
Nào biết, không đợi anh ta đi đến, một vệ sĩ trong đó đã tiếp nhận ống tiêm trong tay Thượng Huy, nhanh chóng vọt tới trước mặt Cố Dĩ An đâm vào vai cô.
Hành động thuần thục, giống như thường xuyên làm như vậy……
Cố Dĩ An chỉ cảm thấy cánh tay dần dần không còn sức lực, dao từ trong tay rơi xuống, cô vô cùng bi phẫn trừng mắt với mẹ và ba mình cách đó không xa, trong hốc mắt đã chứa đầy nước mắt.
Ngay khi cô đang trên bờ vực tuyệt vọng, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gió ầm ầm ầm.
Là trực thăng……
Lúc này, cửa lớn Cố trạch cũng bị một đám quân nhân đẩy ra, nện bước xếp thành một hàng chỉnh tề bao vây lấy toà nhà.
Nhìn thấy là người của quân khu, Thượng Huy và Cố Hoa Đông nháy mắt liền luống cuống, nhưng mặt ngoài vẫn giả vờ trấn định.
Cố Hoa Đông đi ra ngoài, nhìn thấy máy bay quân sự lượn lờ trên bầu trời, lạnh giọng chất vấn: “Các người là người của quân khu nào! Ai cho các người có quyền tự tiện xông vào Cố gia tôi!”
“Tôi cho!”
Máy bay quân sự trên không truyền đến giọng nói trầm thấp hữu lực, vô cùng quen thuộc.
Là Ôn Thần.
Ôn Thần từ thang mây đi xuống, ánh mắt lãnh lùng nhìn chăm chú vào Cố Hoa Đông đứng ở cửa, từng bước đi tới gần ông ta.
Cố Hoa Đông lập tức luống cuống, nhưng đã nhìn quen với những trường hợp lớn, ông ta vẫn giả vờ không sợ, “Ôn Thần con đây là có ý gì?”
Ôn Thần trực tiếp làm lơ ông ta, thậm chí không thèm để ý đến ông ta, đi nhanh vào trong phòng khách đi, Cố Hoa Đông tức giận đến cả người đều run lên.
Khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Thần đi vào, hai mắt Cố Dĩ An lập tức đẫm lệ mông lung.
Thuốc phát huy tác dụng, khi thể lực sắp chống đỡ hết nổi ngã xuống, Ôn Thần đi qua nâng cô lên, chặn ngang bế lên, “Ngoan, ông xã tới đón em về nhà.”