Thật Khó Để Nhân Vật Phản Diện Không Sụp Đổ

Chương 10

Tiêu Cửu Từ: “Tại lãnh địa của Thanh Vân Tông, không thể làm càn.”

Kiều Hàm không nhìn rõ biểu tình của Tiêu Cửu Từ lúc này, nhưng có thể cảm nhận được sự cảnh cáo không hề che giấu trong giọng nói ôn hòa thân thiện kia.

Kiều Hàm sững sờ, có cảm giác bá khí ngút trời, trái tim nhỏ hưng phấn đập thình thịch.

“Tiêu Cửu Từ, mọi người đều nói ngươi là người khiêm tốn, nhưng ta thấy ngươi chỉ là một tên ngụy quân tử, ỷ vào tu vi cao, khinh người quá đáng.” Một tên mặt sẹo già như đại thúc trong đám đó tức giận gào lên.

“Nực cười, sư huynh của ta đến kiếm còn không rút ra khỏi vỏ, chỉ dùng kiếm khí và pháp lực đã có thể đẩy lùi mấy tu sĩ Kim Đan kỳ các ngươi liên thủ lại, sao các ngươi còn dám không biết xấu hổ mà nói bọn ta khinh người quá đáng?” Âu Toản Nhuế đến sớm nhất, là người đầu tiên tỏ ý không phục.

Kiều Hàm vừa nghe, cái gì! Một chọi sáu, không rút kiếm, cứ thế KO? Hu hu hu, một cảnh tượng khí phách uy vũ như vậy, tại sao y lại bỏ lỡ chứ. Đau lòng như mất một trăm triệu vậy.

“Là do tất cả chúng ta đều bị thương!” Tên mặt sẹo lại ngụy biện.

“Đại sư huynh của bọn ta thì không bị thương sao? Hơn nữa, vết thương của đại sư huynh một nửa là do cứu các ngươi lúc vây quét tiễn trừ Bạch Cốt Viên, bọn ta có lòng tốt mang các ngươi về giải độc, các ngươi lại dám đòi Bạch Cốt Viên với bọn ta! Không cho các ngươi, các ngươi còn muốn động thủ, các ngươi đúng là bọn lấy oán báo ân, vong ân phụ nghĩa!”

Các đệ tử của Vạn Nhận Tông lập tức đỏ bừng mặt vì tức giận, năm mồm bảy miệng đáp trả.

“Con Bạch Cốt Viên kia vốn là do bọn ta săn được. Bọn ta phát hiện ra nó trước, vì vậy nó thuộc về bọn ta, các ngươi đang cướp đồ của người khác, còn không biết xấu hổ mà nói sao?”

“Các ngươi có nói đạo lý không vậy? Vốn dĩ ma thú sẽ thuộc về người đánh gϊếŧ được nó, là người của Thanh Vân Tông bọn ta hợp lực tiễn trừ, lúc ấy các ngươi cũng không làm gì cả.”

“Đó là vì trong lúc đuổi theo con Bạch Cốt Viên kia bọn ta đã làm nó bị thương trước, nên các ngươi mới chiếm được lời. Hơn nữa không phải bọn ta không làm gì, mà là do Tiêu Cửu Từ nhất quyết làm theo ý mình, một mực muốn hao phí sức lực để gϊếŧ Bạch Cốt Viên kia, nếu làm theo cách của bọn ta…”

“Cách của ngươi chính là co đầu rụt cổ, không muốn mạo hiểm, để những phàm nhân kia làm mồi nhử, dụ gϊếŧ Bạch Cốt Viên!”

“Chỉ là hy sinh vài phàm nhân mà thôi, các ngươi giả bộ thanh cao gì chứ, dù sao nếu không có chúng ta, bọn họ cũng sẽ chết.”

Mặc dù Tiên Minh có quy định, tu sĩ phải bảo vệ phàm nhân, trừ ma vệ đạo, phù hộ chúng sinh, nhưng trên thực tế, phần lớn tu sĩ đều cho là mình cao cao tại thượng, coi thường tính mạng của phàm nhân, nhưng vẫn có vài người âm thầm tuân theo nguyên tắc ấy.

Ví dụ như Tiêu Cửu Từ.

Chỉ cần người của Vạn Nhận Tông nghĩ đến tình cảnh trước khi bọn họ trở về, những phàm nhân được cứu đó quỳ lạy dập đầu với Tiêu Cửu Từ, xếp thành hàng đưa tiễn, tán thưởng phong thái tiên nhân của hắn là lại cảm thấy vô cùng khó chịu.

Huống chi là Bạch Cốt Viên, một con ma thú cấp đỉnh Huyền, từ trên xuống dưới đều là bảo vật, ai có thể buông tay được chứ, lúc trước bọn họ khó khăn lắm mới tìm được đó.

“Rõ ràng là các ngươi cản trở bọn ta săn gϊếŧ ma thú, cướp đoạt mục tiêu của bọn ta, hôm nay nhất định phải cho bọn ta một lời giải thích.” Tên mặt sẹo kia hung hăng nói.

Các đệ tử của Thanh Vân Tông nhận nhiệm vụ này đều bị những lời cưỡng từ đoạt lý này chọc tới vô cùng tức giận, bọn họ đang đúng lại thành sai, còn không thể không cãi lại.

Kiều Hàn nghe đến đây, thiếu chút nữa đã tức giận đến muốn cười to, tiền căn hậu quả cũng rõ ràng rồi, rõ ràng là cứu bọn chúng, lại còn bị trả đũa. Đúng là một đám bạch nhãn lang*.

*Bạch nhãn lang: hình dung vong ân phụ nghĩa, qua sông rút cầu, ân đền oán trả người

Ngay lúc này, Tiêu Cửu Từ chậm rãi lên tiếng, trầm ổn tỉnh táo, không hề bị sự vô lý của đối phương ảnh hưởng.

“Đạo bất đồng, không cần tranh luận. Theo quy định của Tiên Minh, xác định người sở hữu ma thú, một là nhìn vào người công kích chính, hai là nhìn tại khu vực. Nếu các vị có nghi ngờ, có thể mời Tiên Minh đến làm chủ phán xét.”

Tên mặt sẹo thở dốc, thẹn quá hóa giận nói: “Tiêu Cửu Từ, ngươi đúng là kẻ dối trá, còn nói mình đường đường chính chính, thực ra là thèm muốn con Bạch Cốt Viên đó, ta thấy ngươi cũng chỉ là loại người mua danh cầu lợi mà thôi.”

Lửa giận của Kiều Hàm xoẹt một cái lên tận đỉnh đầu, dám mắng nam chính của ta, được lắm, thù này ta ghim, ngươi chết chắc rồi!

Những tiểu nhân vật này nghĩ gì, mọi người có mặt ở đây thực sự rất rõ ràng.