Thật Khó Để Nhân Vật Phản Diện Không Sụp Đổ

Chương 8

Có đồng môn và đạo hữu bên cạnh nhưng lại không đủ thực lực, bên dưới còn có những dân chúng bình thường lâm vào hôn mê chưa bị ăn thịt. Vậy nên, Tiêu Cửu Từ chỉ có thể tạm thời tập hợp đồng môn lại để kết thành một trận pháp bảo vệ mọi người rồi mới nghĩ biện pháp sau.

Nhưng Bạch Cốt Viên làm sao có thể buông tha thức ăn của mình dễ dàng như vậy. Trải qua những đợt tấn công liên tục, Tiêu Cửu Từ nhạy bén nhận ra Bạch Cốt Viên này kỳ thật là đã bị thương, vì thế hắn lập tức định ra sách lược công kích nhằm vào vết thương của nó. Thông qua giằng co kéo dài, cuối cùng kẻ địch mạnh hơn bọn họ gấp nhiều lần đã kiệt sức.

Chỉ dăm ba câu đã có thể cảm nhận được tình huống lúc đó hung hiểm đến mức độ nào rồi.

Tình huống đặc sắc như thế làm cho các đệ tử đã trải qua lần mạo hiểm này, sau khi trở về trị liệu đã không nhịn được mà liên tục hồi tưởng kể lại.

Có thế thấy bọn họ đã kiêu ngạo đến thế nào khi bắt được con ma thú này dưới sự dẫn dắt của Tiêu Cửu Từ.

Kiều Hàm nghe xong nước mắt lưng tròng, hận không thể có mặt tại hiện trường, chính mắt nhìn cảnh nam chính đánh quái vượt cấp.

Y gần như có thể tưởng tượng được dáng vẻ Tiêu Cửu Từ đứng trước mặt người khác, dùng trí thông minh và tư thế oai hùng chiến đấu với Bạch Cốt Viên, phải là khí phách đến thế nào đây.

“Lần hành động này có thể nói là xếp đầu trong Tu Chân giới, nói ra đúng là nở mặt nở mày. Ôi dào, loại kỳ tích này chỉ có Đại sư huynh mới có thể làm được.”

Kiều Hàm: Gật đầu đồng ý một cách điên cuồng.

“Mấy người bọn họ cũng may mắn thật, người đi theo lại là Đại sư huynh, nếu không sao có thể mệnh tốt như thế chứ, không chỉ bảo vệ được mạng nhỏ, còn được rèn luyện một phen, nhất định sẽ rất có ích trong quá trình tăng cấp tu vi của bọn họ.”

Kiều Hàm: Khóe miệng cao ngang với mặt trời rồi.

“Ài, nói đến tốt số thì còn ai tốt số bằng vị Kiều công tử kia, y vậy mà lại trở thành đạo lữ của Đại sư huynh. Nghe nói lúc Đại sư huynh vất vả trở về, còn chưa kịp xử lý vết thương đã vội chạy đi cứu người.”

Kiều Hàm: …Này, này, này, đang nói hay như vậy sao lại đi phá nát bầu không khí thế!

Kiều Hàm nghe được liền kích động, cựa quậy cơ thể.

Lúc này hai đệ tử đang nói bát quái mới phát hiện điều bất thường ở phía sau.

Hai người nghi hoặc quay đầu nhìn lại thì thấy một bàn tay mảnh khảnh tái nhợt vươn lên từ dưới đống lá rụng.

“Á á á!” Hai người kia cùng nhau hét chói tai.

Kiều Hàm ngồi bật dậy thì nghe tiếng hét càng lớn hơn, vang vọng khắp linh điền.

Lúc trước các sư huynh sư tỷ từng nói dưới linh thực có chôn xác người, nếu bọn họ không nghe lời thì sẽ chôn bọn họ xuống làm dưỡng chất cho linh thực, lúc đó bọn họ chỉ coi đó là lời hù dọa đối với những y tu trẻ tuổi vừa mới nhập môn mà thôi, chẳng lẽ là thật sao?

Kiểu Hàm không ngờ trước đó y còn đang yên đang lành ngồi dưới gốc linh thụ, sao lại ngủ đến mức lá rụng chôn vùi luôn thế này?

“Chuột chũi” gạt lá ở trên mặt xuống, muốn giải thích cho hai người kia.

Bất chợt nghe thấy một giọng nữ từ xa vọng đến: “Có chuyện gì vậy.”

Hai nữ tử ngay lập tức xé gió lao đến.

Người tới chính là Giang Tố Vi và Âu Toản Nhuế đang trên đường đi đến Tịnh Linh trận.

Hai người đi ngang qua, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, nhìn đồng môn mặc trang phục đệ tử đang chỉ vào một quái nhân ngồi trong đống lá cây, nên đã trực tiếp cầm kiếm bay lên công kích.

Đợi đến khi nhìn rõ, Giang Tố Vi lập tức thu kiếm đáp xuống, lại không kịp ngăn cản Âu Toản Nhuế.

Mà sau khi Kiều Hàm ngẩng đầu, kiếm thế của Âu Toản Nhuế vẫn không giảm, ngược lại trên linh kiếm còn tăng thêm pháp lực, lực công kích trực tiếp tăng lên gấp bội đánh tới Kiều Hàm.

Âu Toản Nhuế là Trúc Cơ kỳ, Kiều Hàm đương nhiên không phải là đối thủ. Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, đang muốn nghĩ cách né tránh, thì nhìn thấy hai đệ tử vừa mới thét chói tai khi nãy đã ngăn ở trước mặt.

“Âu sư tỷ, đừng, sẽ ảnh hưởng đến linh thực.”

Đối với tu sĩ ở trên Phổ Hiền Phong mà nói, linh thực chính là mệnh căn của bọn họ! Dù là mọc mấy chục hoặc là mấy trăm năm cũng không thể tùy ý bị phá hư. Trừ phi thiết lập xong kết giới, nếu không, bất kỳ ai cũng không thể động thủ (ra tay đánh nhau) ở Phổ Hiền Phong được. Mà bọn họ cũng ý thức được là do bọn họ đã hồ đồ làm hỏng việc, bọn họ quen người này.

Bị người ta cản lại, Âu Toản Nhuế chỉ có thể dừng lại, đáp xuống đất, bị Giang Tố Vi kéo tay.

Kiều Hàm thở phào nhẹ nhõm một hơi, đứng lên vỗ vỗ lá rụng trên người, thấy đối phương còn đang mang vẻ oán niệm mà nhìn mình thì cạn lời.