Âu Toản Nhuế nghẹn lời, trong nháy mắt nổi giận lên: “Đương nhiên là do lỗi của Kiều Hàm, Mai trưởng lão không biết thì đừng nói lung lung.”
“Ta đúng là không biết thật mà.” Mai trưởng lão cực kỳ vô tội nói.
“Được rồi Nhuế Nhuế, đừng nói nữa. Đại sư huynh đã nhận rồi, nếu chúng ta còn như vậy thì huynh ấy sẽ không vui đâu.” Giang Tố Vi vừa khuyên Âu Toản Nhuế vừa không nhịn được lại rưng rưng nước mắt.
Âu Toản Nhuế sắc mặt nghiêm túc nói: “Nhận cái gì mà nhận, y mà cũng xứng sao? Là một nam nhân thì không nói nhưng tu vi lại yếu kém như vậy, dù ông trời có ban cho y bao nhiêu điều kiện tốt cũng vô dụng. Ta thấy ngộ tính (tính giác ngộ) của y vô cùng thấp, khác xa một trời một vực với Đại sư huynh. Chi bằng ngươi…”
Giang Tố Vi ngay lập tức nói: “Thôi, chúng ta mau đi gặp Đại sư huynh đi.”
Âu Toản Nhuế bị đẩy như vậy không còn cách nào khác nên đành phải rời đi.
Ngay lúc hai người muốn cáo lui thì đột nhiên có một làn sóng linh lực ập đến. Không phải là loại linh lực mạnh đến mức thu hút sự chú ý của người khác mà là vì có một đệ tử nào đó đã tăng cấp rồi.
Âu Toản Nhuế không để ý nhưng Giang Tố Vi có song linh căn Thủy Mộc thì kinh ngạc dừng bước.
“Mai trưởng lão, Phổ Hiền Phong gần đây có thiên tài sở hữu Mộc hệ đơn linh căn sao? Tại sao trước giờ chưa từng nghe nói đến vậy?” Giang Tố Vi hơi ngạc nhiên hỏi.
“Sao thế? Vi Vi ngốc rồi à, Thanh Vân Tông một tháng sau mới bắt đầu chiêu mộ mà, đệ tử mới ở đâu ra chứ?” Âu Toản Nhuế phủ định trước.
Giang Tố Vi nhíu mày nói: “Nhưng linh lực Mộc hệ dao động ở trong không khí vừa rồi vô cùng thuần túy, trước đó ta chỉ cảm nhận được khi thiên tài Mộc hệ đơn linh căn tăng cấp. Đây không phải là chuyện người bình thường có thể làm được, nhưng vừa rồi là… Luyện Khí kỳ?”
Mai trưởng lão nhịn cười nhìn lên trời nói: “Đại khái có lẽ là tên ngốc không có ngộ tính nào đó đi.”
Các nàng nói là thiên tài, còn Mai trưởng lão lại nói là tên ngốc. Hoàn toàn là râu ông nọ cắm cằm bà kia, vì thế hai người chỉ coi lời của Mai trưởng lão là lời nói đùa.
“Đừng nghĩ nữa, có lẽ là đệ tử của Vạn Nhận Tông thôi. Không phải có mấy người liên lụy bị thương cùng đưa tới chữa trị hay sao?”
Giang Tố Vi nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, sau đó kéo Âu Toản Nhuế cùng nhau rời đi.
…
“Ơ? Sao bên này lá rụng nhiều thế, các sư đệ không ai quét dọn sao?”
“Mặc kệ đi, mệt chết mất, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.”
“Ai da, vừa rồi lúc duy trì trận pháp, ngươi có nghe mấy đồng môn khác nói gì không? Đại sư huynh lợi hại quá chừng!”
“Đúng vậy, thử hỏi thiên hạ này còn ai dám so sánh với Đại sư huynh của chúng ta chứ?”
Hửm? Cái giọng điệu quen thuộc này là đang khoe khoang nam chính nhỉ?
Kiều Hàm giật mình tỉnh lại, tia nắng mặt trời xuyên qua kẽ hở chiếu lên trên mặt y. Kiểu Hàm không biết mình đang ở đâu, hình như y đã ngủ thϊếp đi, cả người vô cùng thoải mái, lười biếng đến không muốn nhúc nhích.
Nếu đã không muốn nhúc nhích vậy thì nằm đi, dù sao cũng không ảnh hưởng tới việc Kiều Hàm vểnh tai lên nghe người ta ca ngợi nam thần nhà mình.
Hai người kia đang nói về nhiệm vụ cấp bách mà Tiêu Cửu Từ đã xuống núi xử lý trước đó.
Cái này không phải chỉ được sơ lược ở trong truyện sao?
Kiều Hàm ngay lập tức hưng phấn.
Với tư cách là fan độc giả, trong phạm vi của cốt truyện y đã thuộc làu làu, còn ngoài phạm vi đó thì y chỉ có thể tưởng tượng ra, bây giờ y có thể được nghe phiên bản đầy đủ hơn rồi?
Xuyên thư thật là hạnh phúc quá đi!
Kiều Hàm thiếu chút nữa đã cầm bút ra ghi âm rồi ghi chép vào một cuốn sổ nhỏ rồi.
Hai vị đệ tử kia đang thảo luận sôi nổi nên không phát hiện ra có động tĩnh kì lạ dưới đống lá ở phía sau.
Lại nói, Tiêu Cửu Từ vừa đón đạo lữ của mình xong thì nghe tin cấp báo có ma thú xuất hiện ở khu vực phía tây. Nó tàn sát bừa bãi khắp nơi, đã có ba thôn trấn bị tập kích.
Tu sĩ phụ trách đóng giữ ở đó cầu viện khẩn cấp Thanh Vân Tông nhưng tin tức truyền về lại không đúng.
Ma thú tấn công chính là Bạch Cốt Viên, cảnh giới của nó đã đạt đến đỉnh cấp Huyền, bình thường ma thú ở cấp độ này là đã tới trình độ cần phải có Nguyên Anh kỳ ra trận hoặc là nhiều tu sĩ Kim Đan kỳ hợp sức lại mới miễn cưỡng áp chế được nó.
Vì thế Tiêu Cửu Từ dẫn theo các sư đệ sư muội trong tông môn nhận nhiệm vụ cùng đến đó, nhưng bởi vì truyền tin sai nên ngoại trừ Tiêu Cửu Từ là Kim Đan trung kỳ, thì những người khác chỉ mới ở Trúc Cơ kỳ.
Dựa vào thực lực này, về cơ bản chính là dâng thức ăn đến tận miệng cho Bạch Cốt Viên.
Chờ nhóm của Tiêu Cửu Từ đi vào ma vực mà Bạch Cốt Viên tạo ra để trảm yêu trừ ma, liền gặp phải các đệ tử của Vạn Nhận Tông đang bị mắc kẹt bên trong. Lúc này họ mới ý thức được có điều không đúng, bởi vì những tu sĩ kia đều là Kim Đan kỳ.