Thực vật được trồng trên đỉnh núi không phải là loại thực vật bình thường mà là loại linh thảo có cấp bậc. Kiều Hàm biết trong nguyên văn, mối quan hệ giữa Tiêu Cửu Từ và Mai Hữu Cứu vẫn luôn tốt đẹp, bởi vì Tiêu Cửu Từ cần phải được trị liệu thường xuyên, mà những linh thảo hiếm có Mai Hữu Cứu muốn cũng phải dựa vào Tiêu Cửu Từ ra vào bí cảnh hoặc những nơi nguy hiểm tìm đem về giùm.
Những linh thảo này có hình dạng khác nhau, vô cùng non mềm, được các y tu của Phổ Hiền Phong chăm sóc, trồng trọt và thu hoạch trong linh điền.
Kiều Hàm cảm thấy vô cùng thoải mái khi ở đây, điều này có thể là do liên quan tới linh căn của y.
Nguyên thân mười tám tuổi, chỉ mới là Luyện Khí trung kỳ, so sánh với các loại thiên phú khác trong Tu chân giới thì có thể nói là rất kém cỏi.
Đây không chỉ là vì y sợ khổ cực, không muốn tự mình tu luyện mà là do chọn lựa phương hướng không đúng. Y có hai linh căn ở bên trong cơ thể, Mộc hệ thì mạnh nhưng Hỏa hệ lại rất yếu. Mà hết lần này tới lần khác nguyên thân lại lựa chọn tu luyện Hỏa hệ, cái này cũng một phần liên quan đến tính cách của y, do Hỏa hệ chủ yếu là tấn công, có thể để y một câu không hợp liền đốt người.
Nhưng nếu Kiều Hàm đã tiếp nhận thân thể này, sau này muốn tu luyện như thế nào đều sẽ dựa theo ý của y.
Tốt xấu gì đời trước y cũng đã từng là bác sĩ, vì vậy Mộc hệ chữa trị thích hợp với y hơn. Quan trọng hơn là khi đánh nhau, chủ công (chuyên về chiến đấu) sẽ là nam chính, còn y sẽ hỗ trợ hắn. Quả là một sự phối hợp hoàn mỹ.
Dù sao cũng phải đợi, nên Kiều Hàm liền dứt khoát chọn một gốc linh thụ ngồi xuống để luyện tập một chút.
Tuy rằng hệ thống có cho y ký ức nhưng thế giới này cũng có những kiến thức cơ bản mà y cần phải biết.
Kiều Hàm bỏ đi nền tảng trước đó, bắt đầu dựa vào Mộc hệ linh căn dẫn khí đi vào cơ thể, hấp thụ linh khí của thiên địa làm lại từ đầu.
Vốn tưởng rằng sẽ rất khó, nhưng ngay sau đó Kiều Hàm đã cảm giác được có thứ vô hình nào đó nặng hơn không khí kết dính lại với nhau. Có thể dễ dàng hấp thu vào trong cơ thể giống như ngửi hương hoa vậy.
Kiều Hàm không biết là từ lúc y bắt đầu ngồi tu luyện thì linh điền vốn đang yên tĩnh đã trở nên xao động.
Nếu có người nhìn thấy chắc chắn sẽ vô cùng ngạc nhiên, thậm chí có cả linh thảo xoay thân lá về một hướng, giống như những tiểu tinh linh màu xanh đang thò đầu ra nhìn ngắm xung quanh. Phải là một tu sĩ Mộc hệ cực kỳ có thiên phú mới có lực hấp dẫn đến như vậy.
Kiều Hàm thật sự đã dần dần cảm nhận được sự tồn tại của các linh thảo ở xung quanh, thậm chí còn có thể nghe tiếng lá cây lay động nhè nhẹ ở phía sau.
Có một loại cảm giác hòa hợp đang từ từ hình thành. Linh khí không ngừng tràn vào trong cơ thể của Kiều Hàm, cọ rửa gân mạch của y, làm cho thân thể của y càng lúc càng nhẹ nhàng thoải mái như vừa được tinh lọc từ trong ra ngoài, sau đó lại bắt đầu hấp thu chất dinh dưỡng.
Linh khí màu xanh nhạt tựa như một lốc xoáy nhỏ bắt đầu vây quanh Kiều Hàm, màu xanh ấy chầm chậm đậm dần lên…
Ở trong điện, Mai trưởng lão đang ngâm nga ca hát với linh thảo thì đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chớp chớp đôi mắt to rồi nhếch khóe miệng lên.
Đúng lúc này có hai người bước vào.
“Bái kiến Mai trưởng lão.”
“Mai trưởng lão, Đại sư huynh đi đâu rồi?”
Hai người vừa tới chính là Giang Tố Vi và Âu Toản Nhuế.
“Đang tập trung trị liệu tại Tịnh Linh trận rồi.” Mai trưởng lão trả lời.
Đôi khi các đệ tử trong tông môn sẽ cùng nhau ra ngoài làm nhiệm vụ, gặp phải cùng một loại hình công kích thì các y tu sẽ tập hợp thuật pháp lại kết thành một trận pháp cố định để chữa trị cho một số vết thương đặc biệt.
Giống như lần này họ gặp phải công kích bằng sương độc của Bạch Cốt Viên, khi trở về người nào người nấy đều bị trúng độc. Lúc này chỉ cần đi vào trận pháp giải độc của Bạch Cốt Viên, sau đó thực hiện thêm các trị liệu khác là được.
“Cái gì? Chẳng lẽ trong nhiệm vụ lần này Đại sư huynh cũng bị thương sao? Bị thương có nghiêm trọng không?” Mắt của Giang Tố Vi lập tức đỏ lên vì lo lắng.
Mai trưởng lão nói: “Nội thương còn thêm trúng độc nữa, chỉ cần không trì hoãn chữa trị thì trong hôm nay sẽ khỏi, cho nên Tiểu Vi không cần lo lắng.”
“Hừ, Đại sư huynh nghĩ gì thế, bị thương không lo đi điều trị, còn đi quản tên kia. Nếu huynh ấy bị thương nặng, chắc chắn là do tên Kiều Hàm kia làm hại, làm chậm trễ thời gian trị liệu…” Âu Toản Nhuế không vui nói.
“Không phải là do các ngươi bắt người đi trước nên Cửu Từ mới không thể không đi cứu người sao?”