Chương 18
Bên trong căn phòng to như vậy, nhưng không người nào dám mở miệng, ngay cả hít thở cũng không dám quá lớn.Bọn họ đều e ngại, e ngại mình phát ra tiếng động gì quá lớn, sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hai người đàn ông ở bên trong căn phòng này, hai người đàn ông gần như mất khống chế.
Mới vừa rồi bọn họ nhận được tin báo, sau khi bọn họ mới vừa cứu được Long Hồ ra, mấy kẻ thất bại còn sót lại đã trốn thoát cư nhiên tìm tới chỗ của Đỗ Linh Lan và Thư Tử Yên, ý đồ muốn dùng họ tới uy hϊếp Hàn Lạc Đình và Dương Mặc Phi, buộc bọn họ thả những người bị bắt.
Mặc dù Hàn Lạc Đình và Dương Mặc Phi không hề nói gì, nhưng sự tức giận đang tỏa ra từ trên người hai người, cũng đủ cho bọn họ cảm thấy, mấy người kia có thể giữ toàn thây đã là may mắn của bọn họ.
Đỗ Linh Lan và Thư Tử Yên đối với Hàn Lạc Đình và Dương Mặc Phi mà nói, còn quan trọng hơn tính mạng của hai người bọn họ, Hàn Lạc Đình và Dương Mặc Phi có thể chết, nhưng hai người phụ nữ của bọn họ không được rớt một sợi tóc, mấy cái tên ngu ngốc kia biết chuyện này, nhưng lại không biết chọc phải hai người đàn ông này sẽ có kết cục đáng sợ như thế nào, bọn họ cũng bắt đầu thông cảm cho cho sự ngu dại của mấy người kia.
Hàn Lạc Đình cực kỳ hối hận, hận mình đã để một mình Đỗ Linh Lan ở lại trấn nhỏ, hận mình rời khỏi cô vào lúc này.
Nếu như anh có thể sắp xếp tốt hơn một chút, một lưới bắt hết bọn chúng, mấy tên trốn thoát cũng sẽ không có cơ hội đi bắt cóc cô, không, phải nói, nếu như anh không rời đi, vẫn ở lại bên cạnh cô, cô sẽ không gặp nguy hiểm như vậy.
Nắm tay không tự chủ siết chặt, mỗi một tấc da tấc thịt trên cơ thể đều căng cứng, chỉ cần có một kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhỏ, anh sẽ hoàn toàn mất khống chế, gϊếŧ chết từng người ở trước mặt, chẳng phân biệt được địch ta.
Linh Lan của anh rất kiên cường, nhưng là một phụ nữ đang mang thai, cô biết rõ cô không thể làm những động tác mạnh, cho nên nhất định sẽ không phản kháng, việc duy nhất cô có thể làm, chính là chờ anh đến cứu cô. Nhưng bây giờ ngay cả nơi cô đang ở anh cũng không biết, chứ đừng nói đến việc đi cứu cô.
Nghĩ đến những thứ này, cảm giác chán ghét bản thân càng kịch liệt hơn, kịch liệt đến mức anh quyết định không nhẫn nại nữa mà lao ra khỏi Long Môn, nhưng anh không thể, bởi vì anh đang đợi, chờ cấp dưới tra ra vị trí của Đỗ Linh Lan và Thư Tử Yên là ở đâu.
Trước khi đi, Hàn Lạc Đình đã cho Đỗ Linh Lan một chiếc vòng tay, phía trên có hệ thống định vị toàn cầu, để bất cứ lúc nào anh cũng có thể biết được vị trí của cô.
Thế nhưng không biết những người đó đã dẫn cô đi đâu, cho dù là hệ thống định vị tinh vi như thế, lại phát ra tín hiệu yếu ớt đến mức không tra được, chỉ có thể để cho cấp dưới điều chỉnh hệ thống thu tin, hi vọng dựa vào cái này tra ra vị trí của cô.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhìn kim chỉ phút không ngừng hoạt động, chỉ qua mấy phút thôi, nhưng anh lại cảm thấy mình đã đợi mấy chục năm, chuyên ngành của anh không phải là máy vi tính, không phải là hệ thống định vị, nếu không anh sẽ không đứng một bên, đỏ mắt chờ mong .
Nắm tay siết chặt, nhưng thần kinh đã không thể căng thẳng thêm được nữa.
Phụ trách điều khiển Đường Kỳ Hạo đã phát khô cả cổ họng, nhưng cũng không dám dừng lại uống một hớp nước, bởi vì sau lưng lan tới khí thế quá mức đáng sợ, anh sợ một khi mình ngừng tay, người phía sau sẽ bắt anh hỏi kết quả, cho nên đầu ngón tay của anh gõ trên bàn phím thật nhanh, thuận tiện ở trong lòng mắng mấy cái tên ngu ngốc không có mắt kia, tại sao lại mang Đỗ Linh Lan đến cái nơi quỷ quái đó, khiến hệ thống định vị không tìm được cô.
Thời gian trôi qua rất chậm, lúc Đường Kỳ Hạo sắp khóc thì rốt cuộc cũng có tín hiệu, anh hưng phấn đến mức đứng lên, "Lạc Đình, có tin tức." Nếu không, anh sẽ bị khí thế kinh người của Hàn Lạc Đình gϊếŧ chết.
"Ở đâu?" Anh giống như quỷ đứng trước mặt Đường Kỳ Hạo, giọng nói của Hàn Lạc Đình rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức quỷ dị.
Đường Kỳ Hạo nuốt nước miếng một cái, vội vàng nói ra một vị trí.
Sau khi biết được vị trí, Hàn Lạc Đình không chút nghĩ ngợi đi ra ngoài, mà trong lúc đó Dương Mặc Phi và anh gần như di chuyển cùng nhau.
Sau khi hai sát thần rời đi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
"Oh My God, tôi sắp bị hù chết rồi." Đường Kỳ Hạo mệt lả ngồi phịch ở chỗ ngồi, "Tôi nói này Tam thiếu gia, anh cũng không nói mấy câu an ủi hai người kia một chút, anh không biết tôi ngồi ở chỗ này mà sợ hãi biết bao nhiêu, hơn nữa còn đổ rất nhiều mồ hôi lạnh."
Long Triều khẽ cười một tiếng, "Tôi có nói gì, cậu cho rằng bọn họ sẽ nghe lọt tai sao?" Nhiều lời chỉ lãng phí hơi sức mà thôi, anh lại không làm loại chuyện phí sức lại chẳng có kết quả tốt này, "Hiện tại, các cậu không cần theo sau sao?"
"Theo sau làm gì? Hai người kia bùn phát phẫn nộ, còn hữu dụng hơn một đội quân, chúng ta đi theo sau xem náo nhiệt sao?" Những lời này nhận được không ít sự tán thành.
"Tôi lại muốn nhìn, có nhược điểm, Lạc Đình, sẽ biến thành cái dạng gì?" Long Triều nở một nụ cười quỷ dị, chậm rãi nói:"Một người đàn ông xưa nay không gì thắng nổi, sau khi có nhược điểm, rốt cuộc là sẽ trở nên mạnh hơn, hay là ngược lại trở nên mềm yếu hơn? Tôi thật sự vô cùng muốn nhìn một chút."
"Tam thiếu gia, anh thật sự muốn đi xem náo nhiệt sao?" Mấy người đàn ông vừa nghe đến đây, không khỏi đau khổ.
"Được rồi, được rồi, ít nhất cũng phải đi khắc phục hậu quả chứ! Nếu không hai người kia phá hủy địa phương của người ta thì làm thế nào?" Đường Kỳ Hạo bất đắc dĩ nhún nhún vai, không phủ nhận, thật ra anh cũng muốn nhìn, vì Đỗ Linh Lan, Hàn Lạc Đình có thể điên đến mức độ nào.
Thật lâu không có gặp qua chuyện thú vị như vậy rồi, nở một nụ cười tà, anh đứng dậy rời khỏi thư phòng cùng mấy người đồng đội.
Đỗ Linh Lan đưa tay vuốt bụng, an ủi con gái đang khẩn trương.
Sau khi những người đó dẫn bọn họ đi tới cái nơi không biết tên này, liền tách cô và Thư Tử Yên ra rồi giam lại, căn phòng vừa ướt vừa lạnh, ngay cả một cái thiết bị giữ ấm cũng không có, mà trên người cô chỉ có một cái áo khoác hơi dầy một chút, cũng không đủ để giữ ấm, cô có thể cảm thấy đầu ngón tay của mình bởi vì lạnh mà trở nên cứng ngắc.
Cô không có thói quen đeo đồng hồ, cho nên cũng không biết mình đã bị giam ở chỗ này bao lâu.
Cô lo lắng vì Thư Tử Yên bị nhốt ở một chỗ khác, sợ những người đàn ông kia sẽ gây bất lợi cho cô.
Cửa vốn đã khóa, bỗng nhiên bị người từ bên ngoài đẩy vào, hai người đàn ông thô bỉ một trước một sau đi vào trong, trong mắt bọn họ đều là ham muốn ghê tởm, thấy thế Đỗ Linh Lan liền buồn nôn, quả muốn nôn ra một trận.
"Chưa bao giờ làm qua bà bầu, không biết mùi vị sẽ như thế nào?" Một người đàn ông trong đó dùng ánh mắt da^ʍ tà quan sát cô từ trên xuống dưới.
"Thôi đi, chẳng phải ngươi bởi vì không thể làm một người phụ nữ khác, mới đến nơi này chứ gì?" Một người đàn ông khác không khách khí chút nào nói ra ầm ĩ.
" Không phải ngươi cũng vậy sao?"
"Thật ra thì ta không có hứng thú với cô ta, nhưng ta lại có hứng thú muốn biết, nếu như Hàn Lạc Đình biết người phụ nữ của hắn bị chúng ta mổ bụng khi còn sống, lấy Tiểu Tạp Chủng ra, sẽ có vẻ mặt gì." Người đó từ trong quần áo, rút ra một con dao sắc lạnh, quan sát Đỗ Linh Lan.
Trái tim Đỗ Linh Lan run lên, không nhịn được lùi về phía sau, cô có chuyện gì cũng không sao, nhưng tiểu bảo bối tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
Cô đang suy nghĩ, mình có thể quật ngã hai người người đàn ông này hay không, nhưng không biết vì sao bụng của cô chợt đau nhói, đau đến mức cô không nhịn được co rúc, ôm bụng nằm trên mặt đất.
Cô rất sợ, rất sợ mình sẽ không giữ được đứa bé.
Hàn Lạc Đình rất thích đứa bé này, nếu như. . . . . . Nếu như cô có chuyện gì, Hàn Lạc Đình nhất định phải lựa chọn bảo vệ đứa bé này, cho nên như thế nào đi nữa, cô cũng muốn giữ được đứa bé.
"Này, cô làm sao vậy? Bụng rất đau sao?" Người đàn ông nói muốn mổ bụng của cô đi lên phía trước, đá một cái lên bả vai của cô.
Đỗ Linh Lan bị đá phải lật người lại, cô chịu đựng đau đớn, không để cho mình tỏ ra yếu ớt trước mặt hai người này, nhưng bụng cô càng ngày càng đau mãnh liệt, rõ ràng cơ thể cô đã lạnh như băng, nhưng cô lại toát mồ hôi.
"Lạc Đình. . . . . . Lạc Đình. . . . . ." Cũng không nhịn được nữa, cô lẩm bẩm tên Hàn Lạc Đình, như vậy cô mới có thể tiếp tục chịu đựng, mới không bất tỉnh.
Cô không biết, sau khi mình bất tỉnh còn có thể mở mắt ra hay không? Tiểu bảo bối của cô có thể giữ được hay không? Cho nên cô nhất định phải luôn tỉnh táo.
"Thế nào? Còn đang suy nghĩ về người đàn ông của cô? Hắn ta làm sao biết được cô đang ở nơi này?” người đàn ông kia cười ha ha, dùng sức nắm tóc của cô, “ Cô cho rằng trên người cô có hệ thống định vị, chúng tôi không biết sao? Cái chỗ này chịu ảnh hưởng của từ trường, cho dù hệ thống định vị của Long Môn có lợi hại hơn nữa, cũng không tra được vị trí của cô.”
“Anh ấy nhất định sẽ tìm được tôi……” Đỗ Linh Lan nhìn người đàn ông đó chằm chằm, hơi thở yếu ớt, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định.
“Cuối cùng hắn ta cũng sẽ tìm được cô, nhưng mà sau khi cô chết mới có thể tìm được cô.” Hắn cười tàn nhẫn, “Cô nói, tôi nên vẽ hoa lên gương mặt này trước, hay là lấy máu của cô trước?”
Đỗ Linh Lan không nói, cơ thể lại run rẩy, “Lạc Đình…..” Cô lẩm bẩm, chậm rãi nhắm mắt, cảm giác đối phương đã vung tay lên, con dao sắc nhọn kia rồi sẽ đâm sâu vào trong cơ thể cô.
Đợi một lúc lâu, không giống như suy nghĩ đau đớn sẽ đánh úp tới cô, ngay sau đó tóc bị nắm đã được buông ra, cô được một l*иg ngực ấm áp ôm vào.
Tiếng tim đập dồn dập, cùng với hơi thở quen thuộc, làm cô vừa mừng vừa sợ mà mở mắt ra, nước mắt bị kiềm chế rất lâu cuối cùng cũng chảy ra, Lạc Đình là anh, rốt cuộc anh cũng tới cứu cô, rốt cuộc cô đã đợi được anh.
Trái tim trong ngực, nặng nề đập, rất lâu cũng không thể trở lại bình thường, Hàn Lạc Đình ôm cô thật chặt, cảm nhận cô trở lại trong ngực anh một lần nữa, cảm giác l*иg ngực được cô lấp đầy.
Khi Hàn Lạc Đình chạy đến, nhìn thấy người phụ nữ anh thích nhất, lại bị người khác nắm tóc dùng dao đe doạ, tỉnh táo, lý trí tất cả đều bị anh ném ra sau đầu, bằng tốc nhanh nhất anh vặn gãy cổ tay của hai người kia, dễ dàng giải quyết hai người, ôm cô vào trong ngực của mình.
Chỉ có ôm cô vào lòng, anh mới có thể thật sự an tâm.
Cô không có việc gì, mất nhưng đã tìm lại được, anh vui mừng như điên, giống như vừa tìm lại được một vật quý báu mà mình vô cùng trân trọng, khiến anh không chịu được siết chặt hai cánh tay, ôm cô càng chặt hơn, anh cũng không bao giờ muốn cô phải ở nơi nguy hiểm này một mình, sẽ không bao giờ để cô một thân một mình nữa, anh sẽ bảo vệ cô, vẫn luôn luôn ở bên cạnh cô và đứa bé, cô không muốn trở về Long Môn cũng không có vấn đề gì, cho dù phải từ bỏ thân phận thủ lĩnh Ảnh Vệ, anh cũng không quan tâm.
Anh chỉ muốn ở bên cạnh cô.
Nhưng người trong ngực lại không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh hiện có trên toàn thân cô, anh lập tức cảm thấy có cái gì đó không đúng mà ôm lấy cô, quả nhiên sắc mặt cô tái nhợt, ôm chặt bụng, bên trán hiện đầy mồ hôi lạnh.
Lập tức Hàn Lạc Đình bị doạ sợ đến mức tỉnh táo lại, ôm lấy cô chạy ra ngoài.
Anh không để ý đến việc Dương Mặc Phi đi cứu Thư Tử Yên, anh biết Dương Mặc Phi tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì, hơn nữa anh biết Đường Kỳ Hạo và các Ảnh Vệ vẫn đi theo phía sau bọn họ.
Hàn Lạc Đình sảu bước đi ra ngoài, nhìn thấy xe cũng không quản người ngồi bên trong là ai, một tay túm lấy đối phương ném xuống đất, sau đó cẩn thận từng li từng tí đặt Đỗ Linh Lan ở trên xe, tự mình lái xe, đi đến bệnh viện bằng tốc độ cực nhanh.
Dọc theo đường đi, anh không hề dừng lại chờ đèn đỏ, mỗi lần đều bát chấp nguy hiểm tránh qua một chiếc lại một chiếc sắp đâm vào đầu xe của anh, anh cũng không hề phát hiện, khi anh bất chấp nguy hiểm vượt qua đèn đỏ như thế, từ lúc đó từng cái đèn đỏ đều trở thành đèn xanh trước khi anh đi qua, để cho anh có thể thuận lợi đi đến nơi anh muốn đến,
Trong đầu Hàn Lạc Đình, chỉ có bộ dạng Đỗ Linh Lan khó chịu mà đổ mồ hôi lạnh, anh tự tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, “Linh Lan, không phải sợ, không có việc gì, sẽ không có chuyện gì, chúng ta còn phải kết hôn, chúng ta còn phải là một gia đình hạnh phúc, chúng ta còn phải cùng nhau nhìn tiểu bảo bối lớn lên, nhìn con bé đi học, nhìn con bé yêu, nhìn con bé gả cho người đàn ông con bé yêu nhất….”
Đỗ Linh Lan hít sâu, thật ra thì bụng của cô đã không còn đau nhiều, chỉ là hô hấp của cô vẫn có chút dồn dập, cho nên anh vẫn quyết định đi đến bệnh viện làm kiểm tra kỹ càng, hơn nữa nhìn anh vì mình mà khẩn trương như vậy, nói thật, thật sự đã có thể thoả mãn mong ước to lớn của cô.
Anh rất thích cô, anh lại chứng minh một lần nữa.
Nở một cụ cười nhàn nhạt, cô ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, tưởng tượng ra từng hình ảnh theo lời nói của anh.
Anh nói bọn họ sẽ kết hôn, cô sẽ trở thành vợ của anh, mà anh sẽ trở thành chồng của cô.
Bọn họ sẽ cùng nhau nhìn tiểu bảo bối lớn lên, cảnh tượng như vậy, thật sự rất tốt đẹp, tốt đẹp đến mức lòng của cô cũng không còn đau, lần đầu, cô không phải căm ghét khi bản thân không thu hồi được tình cảm đã đặt trên người anh, lần đầu, cô may mắn đến dường nào khi mình vẫn yêu anh sâu đậm như vậy.
Nhưng mà giống như đã nói, cho dù không thương, khi đối mặt với anh, cô sợ rằng sẽ rất nhanh mình lại yêu anh sâu đậm thêm lần nữa.
Bởi vì anh là Hàn Lạc Đình, từ lần đầu tiên gặp mặt, là người đàn ông đã khắc sâu vào trong lòng cô.
Đỗ Linh Lan dùng sức nắm bàn tay của anh, nhận lấy dũng khí của anh.
Bàn tay này, cô sẽ không bao giờ buông ra nữa, sẽ không bao giờ xoay người rời đi nữa.
Rất nhanh bọn họ đã tới bệnh viện, Cao Chánh Văn cùng rất nhiều bác sĩ, y tá đã đứng ở cửa chờ bọn họ từ sớm.
Mấy người y tá động tác thành thạo đẩy Đỗ Linh Lan vào phòng phẫu thuật, mà Cao Chánh Văn lại phục trách ngăn cản Hàn Lạc Đình, không để cho anh đi vào.
“Lạc Đình, cậu không thể đi vào.” Anh tốt bụng nhắc nhở, ai biết Hàn Lạc Đình căn bản không phân biệt người trước mặt là ai, một quyền nặng nề giáng trên người của anh.
“Wey wey wey, Lạc Đình, cậu làm Chánh Văn bị thương, vậy ai sẽ cứu Linh Lan?” Sau đó mấy người đồng đội đi cùng Đường Kỳ Hạo đều tiến lên, giữ Hàn Lạc Đình lại.
Cao Chánh Văn đau đến mức cho rằng lục phủ ngũ tạng của mình đều bị tên khốn kiếp này đánh nát, anh lảo đảo lùi lại mấy bước, ho khan vài tiếng, nặng nề hít sâu mấy cái, mới cảm thấy mình khá hơn một chút, có thể đứng thẳng người.
Vừa mở mắt, nhìn thấy Hàn Lạc Đình giống như một con dã thú nổi điên bị Đường Kỳ Hạo giữ lại, còn không ngừng giãy giụa, một bộ dạng muốn xông vào phòng phẫu thuật, anh lập tức tiến lên, sức lực không hề giảm bớt, nặng nề đánh một quyền ở trên mặt Hàn Lạc Đình.
Mặt Hàn Lạc Đình bị đánh lệch, máu đỏ tươi từ khoé môi bị đánh rách của anh chảy xuống, lý trí bởi vì vậy mới ngoan ngoãn quay trở về, anh không giãy giụa nữa, nhìn Cao Chánh Văn chằm chằm.
“Linh Lan không có chuyện gì, chỉ là động thai mà thôi.” Anh liếc nhìn Hàn Lạc Đình một cái, tức giận nói với người đàn ông vừa mất khống chế.
Kinh nghiệm phong phú của anh một lần đã nhìn ra triệu chứng của Đỗ Linh Lan là gì, chỉ là anh không ngờ, Hàn Lạc Đình lại có thể mất khống chế đến mức ngay cả anh cũng đánh.
Hàn Lạc Đình ngẩn ra, “Cô ấy không có việc gì? Cậu chắc chắn chứ?”
“Tôi không chắc chắn mà còn có thể đứng ở chỗ này, chứ không phải lập tức chạy vào cứu cô ấy sao?” Cao Chánh Văn vuốt cái bụng bị đánh, giọng nói lại càng không vui.
Hàn Lạc Đình cho rằng anh là loại bác sĩ thấy chết mà không cứu sao? Anh biết, nhưng bà bầu nhà anh cứ nói lảm nhảm đến mức tinh thần anh luôn không ổn định.
Lời nói của anh, chậm rãi truyền vào trong tai Hàn Lạc Đình.
Cô không có chuyện gì, đứa bé trong bụng cũng không có chuyện gì, hai người bọn họ, đều bình an vô sự.
Cơ thể vốn căng cứng, trong nháy mắt đã thả lỏng, cơ bắp trên đùi thậm chí ngay cả cơ thể của anh cũng không thể chống đỡ, ngay lập tức quỳ trên mặt đất.
Mấy Ảnh Vệ cùng anh lớn lên kiêm vào sinh ra tử thấy thế, đều không khỏi hoảng sợ.
Thân là thủ lĩnh của bọn họ, bọn họ luôn cảm thấy Hàn Lạc Đình tồn tại giống như một vị thần, là trụ cột của bọn họ, nhưng bây giờ trụ cột của bọn họ, lại có thể vì Đỗ Linh Lan mà ngã xuống.
Bọn họ đều hai mặt nhìn nhau, có chút không dám tin, nhưng cũng có chút không quên được, bởi vì anh luôn quá mức hoàn mỹ, nói thật ra, bọn họ đều rất ghen tỵ.
Hiệ tại nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác này của anh, bọn họ thấy chỉ có thể hình dung bằng một từ, thoải mái!
Hàn Lạc Đình không còn là một vị thần cao cao tại thượng, mà là anh em của bọn họ, một người vì tình yêu mà trở nên mạnh hơn, nhưng đồng thời cũng trở nên mềm yếu hơn, đáng thương hơn mà thôi.
Khó trách Long Triều lại kiên trì đi theo, thì ra là anh nhất định muốn nhìn thấy một màn này.
Hàn Lạc Đình tuyệt không quan tâm bộ dạng bất lực của anh bị mọi người nhìn thấy, giờ phút này anh cảm thấy chỉ cần Đỗ Linh Lan và đứa bé bình an vô sự, cái gì anh cũng không quan tâm.
Anh là người không theo đạo, cho tới bây giờ vẫn chưa từng cầu xin Đức Phật phù hộ, thế nhưng ngay lúc này ở trong lòng anh lại không ngừng cảm tạ từng vị Đức Phật mà anh biết.
Cô không có chuyện gì, cô vẫn ở bên cạnh anh, nhà của anh vẫn còn không có vỡ nát.
Hai mắt nóng lên, anh có thể cảm thấy có thứ gì đó đang chảy ra từ mắt mình, môt giọt lại một giọt lướt qua mặt anh, nhưng anh không hề lau đi, anh chỉ là vui mừng, vẫn không ngừng cảm tạ Đức Phật, cảm kích họ không có cướp đi hai báu vật quan trọng nhất đối với anh.
Anh không biết đã quỳ trên mặt đất bao lâu, cho đến khi Long Triều tiến lên đỡ anh dậy.
Nhìn Long Triều đứng trước mặt, Hàn Lạc Đình mở miệng nói: “Tam thiếu gia, cho phép tôi được từ chức Ảnh Vệ.”
Đỗ Linh Lan thích cái trấn nhỏ kia, như vậy anh sẽ theo cô trở về cái trấn nhỏ kia, bọn họ sẽ cùng nhau sống trong cái trấn nhỏ kia, nhìn đứa bé của bọn họ lớn lên, cùng nhau sống đến già.
Lời của anh làm khoé miệng Long Triều co rút một cái, “Cậu biết không? Tôi bắt đầu nghĩ muốn lạp một quy định dành cho tất cả Ảnh Vệ là không được phép yêu, sau Mặc Phỉ, là Linh Lan, sau đó lại chính là cậu, mỗi người các cậu sau khi yêu người khác liền chạy tới nói với tôi là muốn từ chức, các cậu có từng nghĩ cho tôi sao? Dù gì tôi cũng đối với các cậu không tệ, nhưng các cậu một hai nói đi là đi, trên đời này còn có người nào đáng thương hơn tôi sao?”
“Linh Lan không muốn trở về Long Môn.” Mặc dù cô chưa từng nói, nhưng anh có thể cảm nhận được, cô có một thứ tình cảm phức tạp đối với Long Môn, cô có rất nhiều kí ức buồn, đều ở Long Môn.
Cô không muốn trở về, như vậy anh và cô sẽ không trở về.
Bọn họ làm Long Triều thiếu chút nữa hộc máu, trong khoảng thời gian ngắn quên mất chính mình cũng là người yêu vợ vô pháp vô thiên, “Tôi không cho phép! Cũng không quản tóm lại là ba người không thể từ chức! tốt nhất cậu nên nghĩ biện pháp thuyết ohucj Linh Lan trở về, nếu tìm người giúp đỡ, tôi cũng sẽ bắt hai người các cậu trở về!”
Thật sự là khinh người quá đáng rồi! Long Triều cảm thấy mình bị tổn thương nghiêm trọng, phải đi về chỗ vợ làm nũng, muốn vợ an ủi tâm hồn đang bị tổn thương của anh thật tốt.
Hàn Lạc Đình dều ném đi, căn bản cũng không có nghe lọt vào trong tai lời nói của Long Triều, bởi vì chức trách, một lần lại một lần anh ở thời điểm Đỗ Linh Lan cần anh nhất lại không có ở bên cạnh cô, lần này anh có thể may mắn cứu cô trở về, nếu có lần sau? Mỗi một lần anh đều có thể may mắn như vậy không?
Không, ngay cả một cơ hội thử nghiệm anh cũng không muốn, cho nên anh muốn ngăn chặn tất cả những khả năng kế tiếp, anh thề anh sẽ không bao giờ để cho cô gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào nữa, tuyệt đối, sẽ không bao giờ nữa.
Anh sẽ bảo vệ cô thật tốt, bảo vệ đứa bé của bọn họ, và bảo vệ nhà của bọn họ, sẽ không để cho bất cứ người nào, bất cứ chuyện gì có cơ hội phá huỷ ngôi nhà mà anh trân trọng, anh thề.