Hạ Diên Điệp vẫn cho rằng có lẽ không có chuyện gì mà người như Du Liệt không giỏi, hơn nữa cho dù có chuyện gì, anh đều có thể giải quyết mọi chuyện một cách tốt đẹp và dễ dàng.
Đến tối nay cô mới phát hiện rằng thì ra không hẳn là vậy.
Ví dụ như tửu lượng của anh.
Tinh Đình là một nhà hàng độc lập nên cũng có bãi đậu xe riêng của mình. Lúc Hạ Diên Điệp đi cùng Du Liệt đến cửa nhà hàng, mặc dù vóc dáng cao gầy của người nào đó vẫn đứng thẳng tắp bên người cô, sắc mặt anh vẫn lạnh nhạt như bình thường nhưng chỉ cần Hạ Diên Điệp đứng gần ngay bên cạnh nhìn thì sẽ phát hiện ra mi mắt anh đã rũ xuống thấp đến mức gần như khép lại.
Dường như anh sẽ ngủ quên bất cứ lúc nào.
Mặc dù như vậy nhưng khi Từ Khác đi theo ra ngoài muốn đỡ anh, Du Liệt vẫn khăng khăng từ chối.
Anh chỉ cố chấp nắm lấy tay của Hạ Diên Điệp, nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay, giống như là sợ có ai đó sẽ cướp mất cô khỏi anh vậy.
Hạ Diên Điệp bị anh làm cho vừa bất lực vừa mềm lòng.
“Chị Hạ, hay là chị chờ ở đây với anh ấy đi, mọi người đậu xe ở đâu? Tôi đi lái xe tới.” Đêm nay Từ Khác cũng không uống một giọt rượu nào, thấy Hạ Diên Điệp không rảnh tay nên anh ta rất thức thời đảm nhận nhiệm vụ của tài xế.
“Ở bên kia.”
Hạ Diên Điệp giơ tay chỉ cho anh ta một hướng trong bãi đậu xe.
“Vậy còn chìa khóa xe… Anh?” Từ Khác cẩn thận nhìn sang Du Liệt.
Du Liệt không hề nhúc nhích, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên.
Nhận được ánh mắt cầu cứu của Từ Khác, Hạ Diên Điệp chỉ có thể hơi nghiêng người về phía Du Liệt, cô ở gần anh nên hạ giọng để tránh làm phiền anh: “Du Liệt, chìa khóa xe của anh…”
Ngay một giây khi Hạ Diên Điệp vừa gọi xong tên anh.
Đôi mi vốn đang rũ xuống và khép hờ vì buồn ngủ của người nào đó đột nhiên dựng lên như người máy được bật nguồn vậy.
Từ Khác: “...”
Nếu anh của anh ta chậm hơn một giây thôi, cậu ta đã không cảm thấy đau lòng đến vậy.
Người ta nói là anh em như thể tay chân mà.
Bộ dáng Du Liệt khi uống say trông rất kỳ lạ… Rõ ràng là một giây trước anh vẫn còn mơ màng buồn ngủ, bây giờ dường như đôi mắt lại trở nên trong trẻo, phản chiếu rõ ràng bóng dáng của Hạ Diên Điệp trong bóng đêm.
“Hồ ly.”
Giọng của anh rất trầm, còn mang một chút khàn khàn vì men rượu: “Anh ở đây.”
“...”
Có lẽ là vì bóng đêm mơ hồ, cũng có thể vì bị giọng nói dịu dàng của anh mê hoặc, mặt Hạ Diên Điệp nhanh chóng nóng lên một cách khó hiểu.
“Anh giữ chìa khóa xe à?”
“Ừ.”
Tay trái Du Liệt vẫn luôn nắm lấy tay phải của Hạ Diên Điệp, kéo cô đến bên cạnh mình.
Sau khi đáp lại một tiếng như vậy, anh lại giơ tay phải lên, nghiêng người nắm lấy tay trái của Hạ Diên Điệp.
Hồ ly còn chưa kịp phản ứng, đã bị người kia kéo đến phía đối diện anh. Anh còn nắm lấy cổ tay cô, từng chút một kéo cô lại gần mình, giống như là muốn ôm cô vào lòng vậy.
“!”
Lông mi của Hạ Diên Điệp run lên vì hoảng sợ: “Du Liệt…!”
Mặc dù bên ngoài hiên không có ai, ánh đèn cũng rất mờ ảo nhưng Từ Khác vẫn còn đứng ở bên cạnh. Không biết Du Liệt định làm gì, cô gần như không nhịn được đưa tay đẩy người anh ra.
Một giây trước khi Hạ Diên Điệp bắt đầu giãy giụa, hơi thở thật của Du Liệt cuối cùng cũng rơi xuống. Lướt qua mái tóc dài trước người cô, anh tựa lên vai cô, giọng nói khàn khàn vì say trêu chọc người khác.
“Anh ở đây này.”
…
Anh nắm lấy cổ tay cô, dừng lại ở bên phải quần âu của mình.
Đầu ngón tay Hạ Diên Điệp khẽ run, cô chạm vào túi quần dài của anh, cảm nhận được chiếc chìa khóa xe cứng rắn hơi nhô lên ở bên trong.
Gò má hồ ly nóng bừng lên một cách khó hiểu, cô không hề do dự rụt tay lại, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng gằn từng chữ: “Anh tự lấy ra đi.”
Bây giờ cô vô cùng nghi ngờ rằng Du Liệt chỉ đang giả vờ say.
Rõ ràng là ánh mắt anh trong trẻo, nói năng cũng rõ ràng, sao ngay cả một chiếc chìa khóa xe cũng cần nhờ cô lấy.
“Hồ ly, giúp anh một tay đi…” Giọng nói thì thầm trầm khàn của người kia phủ kín tai cô, anh nắm lấy tay cô đặt lên li quần của mình, giọng điệu lại có vẻ như hơi cầu xin.
“...!”
Hạ Diên Điệp nghe thấy rõ ràng tiếng Từ Khác ở bên cạnh giật mình kêu “Đù má”.
Tất nhiên là ngoại trừ Hạ Diên Điệp thì không còn ai may mắn được thấy bộ dạng lẳиɠ ɭơ như vậy của Du Liệt.
Nhưng mà Hạ Diên Điệp cũng không nhìn thấy bộ dạng này của anh rất nhiều năm rồi.
Nên bây giờ mặt cô đã đỏ đến tận mang tai, tim cũng đập rộn ràng, cô chỉ muốn trói Du Liệt vào tên lửa mà chính công ty anh nghiên cứu chế tạo ra rồi phóng lên vũ trụ.
Không nên giữ lại loại tai họa cấp bậc này trên trái đất.
Đến cuối cùng dưới sự chỉ dẫn và ép buộc của Du Liệt, cùng với giọng nói trầm thấp vừa dỗ dành vừa cầu xin như dụ dỗ bên tai, Hạ Diên Điệp cũng không biết bản thân mình đã từ từ lấy chìa khóa xe ra khỏi túi quần anh như thế nào.
Cô chỉ nhớ mình cảm nhận được chất liệu mỏng và mát lạnh của bộ vest cao cấp.
Bóng đêm bị hơi thở của anh trêu chọc đến nóng bỏng.
Đường li quần thẳng tắp sắc sảo.
Tinh thần và lý trí của cô đều bị hơi thở và giọng nói của anh hút đi, bị nghiền nát dưới sự khống chế của những ngón tay mảnh khảnh của anh, không còn manh giáp, cô chỉ muốn bỏ chạy mất tăm.
Nhưng cũng chẳng thể trốn thoát.
Chỉ có Từ Khác tình cờ nhắc lại chuyện mình đã may mắn được chứng kiến hiện trường lúc đó trong một lần say xỉn rất lâu sau này…
Giống như là đang ở trong một quán bar với ánh đèn rực rỡ, xem một trò chơi giữa hai người căng thẳng đến mức làm người ta vừa nghẹt thở vừa khát khô cả cổ.
Có người có thể quần áo chỉnh tề như một vị thần nhưng lại vô cùng dâʍ ɖu͙©.
Việc này cũng làm Từ Khác sau khi say mèm phải xúc động từ tận đáy lòng, anh của anh ta không đóng phim người lớn để tạo phúc cho chúng sinh thật sự là một tiếc nuối vô cùng to lớn của giới điện ảnh.
… Kết quả câu nói này bị Du Liệt tình cờ đi ngang qua nghe được, Từ Khác bị anh lạnh lùng đày ra biên cương.
Nhưng đó là chuyện của sau này.
Lúc này Từ Khác đã rung động đến mức chỉ còn biết nhận lấy chìa khóa xe rồi chạy đi theo bản năng.
Vì vậy, sau khi Từ Khác chạy đi, dưới hiên nhà chỉ còn lại hai người Du Liệt và Hạ Diên Điệp.
Hồ ly còn đang mất hồn vẫn chưa tỉnh táo lại, đã cảm thấy cổ tay mình được nới lỏng ra, theo đó là cảm giác eo mình bị siết chặt, cô gần như là bị bế xốc lên, xoay vào bóng tối ở sau hiên nhà.
Bức tường đá cứng rắn và lạnh lẽo áp sát vào xươ,ng bướm của cô.
Mà người trước mặt kia lại đặt lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng, nóng đến mức như có thể làm mềm và hòa tan hết tất cả sắt nguội và những tảng băng kiên cố nhất trên cõi đời này.
Ngay cả hô hấp của Hạ Diên Điệp cũng bị chiếm đoạt, cô không thể nào chịu đựng nổi, có một giây cô cảm thấy như Du Liệt muốn xé cô thành từng mảnh vụn rồi nuốt vào bụng vậy, như thể chỉ có làm vậy mới có thể lấp đầy vực thẳm dụ,c vọng đen tối không đáy bên trong đôi mắt anh.
Tiếng động cơ đến gần.
Trước khi bị nghẹt thở, Hạ Diên Điệp được Du Liệt tự tay vớt khỏi vực sâu trong đáy mắt anh.
Cô giống như một nàng tiên cá xinh đẹp được vớt từ đáy biển lên vậy, chỉ trong chốc lát, tóc mai và sống lưng của cô đã bị một lớp mồ hôi mỏng thấm ướt, đầu ngón tay đặt trên áo sơ mi của Du Liệt cũng hơi run rẩy.
“Lên xe đi.” Du Liệt cúi người xuống ghé vào bên tai cô: “Chúng ta về nhà thôi.”
“...”
Nếu Hạ Diên Điệp còn một chút sức lực, cô nhất định sẽ chạy trốn.
Đáng tiếc là cô không còn.
Vì vậy hồ ly không còn năng lực vùng vẫy, một ngày sau lại bị Du Liệt mang về hang ổ.
Sau khi vào bước cửa, Hạ Diên Điệp đang định khom người tháo đôi giày cao gót ra đã bị Du Liệt bế lên trên tủ.
Chiếc tủ cao hơn vòng eo mảnh khảnh của Du Liệt, Hạ Diên Điệp ngồi ở phía trên, may mắn được trải nghiệm cảm giác từ trên nhìn Du Liệt mà lâu nay chưa từng được trải qua, anh giơ tay lên vòng qua cổ cô, nhẹ nhàng đè ót cô, để cô cúi đầu xuống tiếp tục nụ hôn thật dài với anh.
Trong khi Du Liệt hôn cô, xương ngón tay lướt qua chiếc quần dài chín phân màu đen của cô, cởi giày cao gót của cô ra rồi ôm cô đi về phía bức bình phong ở sau cửa.
Hạ Diên Điệp đột nhiên bị xốc lên, cô sợ hãi đến mức vội vàng vòng tay qua cổ anh, ôm chặt lấy bả vai và tấm lưng rắn rỏi của anh… Trực giác của cô cảm thấy đêm nay Du Liệt hơi điên cuồng.
“Anh giả vờ say, còn lừa gạt em.” Nghĩ đến đây, hồ ly lập tức nghiến răng nghiến lợi nói.
Nếu không phải là vì tưởng anh say rượu nên mất cảnh giác, đêm nay cô chắc chắn sẽ không bị bắt lên thuyền giặc.
… Ít nhất là không dễ dàng như vậy!
“Anh say thật mà.” Du Liệt không đợi Hạ Diên Điệp cãi lại, cười khàn khàn: “Chỉ là anh vẫn còn tỉnh táo.”
Hạ Diên Điệp tức giận đến mức muốn cắn lên cổ anh, lại sợ mai là thứ hai, khi anh đi làm lại mang theo dấu răng nhất định sẽ bị những nhân viên ở Khoa học Kỹ thuật ở Helena phát hiện ra.
Vì vậy hồ ly chỉ có thể cắn răng hổ nhỏ của mình, nhẫn nhịn: “Nếu đã tỉnh táo rồi thì sao có thể nói là say được?”
“Tinh thần hưng phấn, cảm giác chậm chạp, nhiệt độ cơ thể tăng cao…”
Giọng Du Liệt hơi khàn, thản nhiên chậm rãi, dường như anh đang phân tích từng phản ứng trong cơ thể mình, nếu chỉ nghe giọng điệu thì lại càng giống như một nghiên cứu viên đang nghiêm túc làm một báo cáo học thuật vậy.
Sau khi ôm người vào phòng ngủ và phòng tắm, anh đưa ra kết luận: “Đây đúng là trạng thái khi say rượu.”
Hạ Diên Điệp từ từ nâng mắt lên.
Cô tận mắt nhìn thấy Du Liệt ôm mình, dùng cùi chỏ để khép cửa phòng tắm sau lưng hai người lại.
Cuối cùng hồ ly cũng hoảng sợ.
“Việc này, tổng giám đốc Du, anh để em xuống trước đi, em…”
Một tiếng cười trầm khàn ngắt lời cô.
Du Liệt thật sự để cô xuống nhưng là trực tiếp đặt lên mép bồn rửa tay lạnh lẽo.
Cho dù cách một lớp quần dài nhưng Hạ Diên Điệp vẫn bị lạnh đến giật mình, cô mở to đôi mắt hạnh đẫm nước ngửa đầu lên nhìn anh, Du Liệt đang buông tay ra, hơi khom người chống tay lên chiếc bồn rửa tay trắng tinh mà cô đang ngồi.
Hạ Diên Điệp run lên một cái.
…
Bồn rửa tay trong phòng tắm chính của Du Liệt được thiết kế theo kiểu có vành rộng, bên mép không đến nỗi sắc bén và hẹp nhưng chắc chắn không đủ rộng cho một người ngồi lên.
Nhất là khi lưng và chân của Du Liệt vẫn còn đè lên người cô, làm cô gấp đến mức ngồi không vững, cảm giác như mình có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Bồn rửa tay còn cao hơn cả mặt bàn đá cẩm thạch một khoảng, Du Liệt vừa đỡ tay cô vừa lùi lại, Hạ Diên Điệp không còn chỗ để dựa vào nên cũng chỉ có thể hoảng sợ mà ôm lấy cánh tay anh.
Dưới lớp áo sơ mi mỏng dính, cơ bắp căng chặt và mạnh mẽ.
Khi ngón tay cô chạm vào, dường như cơ bắp của người kia cũng hơi căng lên một chút.
Hạ Diên Điệp nghiến răng, tức giận ngẩng đầu lên: “Anh cố ý.”
Du Liệt đứng quá gần cô, cười khanh khách: “Đây chỉ là cảnh cáo một chút.”
“?”
Dưới ánh mắt vừa ngơ ngác vừa lên án của hồ ly, Du Liệt từ từ ghé lại gần, đôi mắt trong veo dường như muốn hút cả người cô vào: “Em thích mấy em trai mười tám mười chín tuổi sao?”
“...?”
Mặc dù biết Du Liệt thật sự đang nói đến Lê Hân nhưng Hạ Diên Điệp lại càng khó hiểu.
Rõ ràng hôm qua giữa cô và Lê Hân không có bất cứ chuyện gì làm anh hiểu lầm.
“Đến việc gặp anh mà em cũng không thèm để ý.” Du Liệt nâng cánh tay không bị Hạ Diên Điệp nắm lấy lên, ngón tay nhẹ nhàng cạ vào đôi môi đã sớm bị anh ăn hết son của cô: “Ra ngoài với cậu ta mà em còn phải trang điểm, thay quần áo sao?”
Hạ Diên Điệp: “...”
“?”
Cuối cùng thì Hạ Diên Điệp cũng chậm chạp nhớ lại cảm giác kỳ lạ sau khi người nào đó hôn loạn trên đôi môi son của cô, rồi lại lau môi cho cô trên ghế sô pha ở nhà bà Tang.
Cho dù tình thế giữa địch và ta không rõ, tình hình hơi nguy hiểm nhưng Hạ Diên Điệp vẫn không nhịn được cảm thấy buồn cười.
Sau đó cô nhớ ra đêm nay Du Liệt giả vờ say để quyến rũ mình, hồ ly lại nảy ra ý xấu.
Cô cố ý dùng thái độ kính cẩn và chuyên nghiệp, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai em sẽ đến công ty anh trình diện, em nhất định sẽ trang điểm kỹ lưỡng, như vậy thì anh đã hài lòng chưa, thưa tổng giám đốc Du?”
“Tổng giám đốc, Du?”
Hạ Diên Điệp khẽ chớp mắt: “Vậy thì, gọi là anh Du nhé?”
“...”
Du Liệt đột nhiên nheo mắt lại, anh rút tay phải vừa cạ vào môi của cô về, nâng phần gáy mảnh khảnh của cô lên, ngón áp út nhẹ nhàng tháo nút áo trên cổ cô ra.
Chiều nay Hạ Diên Điệp đến nhà bà Tang trước, cô thay một chiếc áo sơ mi voan trắng và quần dài màu đen, thiết kế của áo sơ mi là chỉ có một nút mở ở sau lưng, bên dưới nút áo dọc theo xương sống là nửa đoạn dây kéo kín.
Lúc này xương ngón tay Du Liệt lướt qua nút áo kia một thoáng, Hạ Diên Điệp không khỏi căng cứng lưng, trong đôi mắt cảnh giác của hồ ly lộ ra ý định muốn chạy trốn.
“Anh còn tưởng là em không sợ.” Du Liệt vừa uy hϊếp vừa trêu đùa lại chạm vào nút áo kia: “Không phải lúc nãy em vẫn rất to gan, còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh nữa sao?”
Nhắc đến lúc nãy.
Sự chần chừ trong đáy mắt của Hạ Diên Điệp lại biến mất.
Thậm chí hồ ly còn nở một nụ cười khá rạng rỡ: “Bởi vì lúc đi vào anh đã nói là anh say. Ừm, ít nhất thì cơ thể anh đã say.”
“Vậy thì sao?” Con ngươi Du Liệt hơi tối lại, trái cổ nhẹ nhàng di chuyển, giọng nói phát ra cũng trở nên khàn khàn.
“Đúng lúc em sẽ phổ cập cho anh một vài kiến thức mà đáng lẽ tất cả người bình thường đều có.” Hạ Diên Điệp quên mất mình đang ngồi ở mép bồn rửa tay, vừa định rướn người về phía trước thì suýt chút nữa đã ngã xuống, cô vội vàng bám lấy cánh tay của Du Liệt.
Sau đó ngước đôi mắt mang theo một chút chút tức giận và ý định phục thù: “Cho nên là, ngoại trừ những phản ứng khi say rượu mà anh nói kia, còn có một nơi cũng sẽ vô cùng chậm chạp.”
“...”
Đáy mắt của Du Liệt phản chiếu hình ảnh hồ ly nở một nụ cười sáng rỡ đắc thắng, dường như có những mảnh vỡ của vì sao tỏa sáng lấp lánh nơi đuôi mắt hơi cong lên của cô, trông vừa tươi tắn vừa quyến rũ.
Giống như cô gái hồ ly đã từng thu hút hết mọi ánh nhìn và sự chú ý của anh.
Du Liệt nhắm chặt mắt lại.
Hơi thở, giọng nói, còn có nhiệt độ cơ thể của cô, mọi thứ đều nằm trong tầm tay anh, gần trong gang tấc.
Cuối cùng.
Cuối cùng thì mọi thứ không còn chỉ tồn tại trong giấc mơ của anh nữa.
Hạ Diên Điệp thấy Du Liệt đột nhiên nhắm chặt hai mắt lại trước mặt mình, nụ cười cũng dừng lại, cô cho rằng bởi vì anh bị mình nói trúng tim đen nên mới có phản ứng như vậy, nhất thời cũng hơi chần chừ.
Chẳng lẽ là cô nói chuyện quá thẳng thắn nên đã làm tổn thương anh?
“Cũng không phải là chỉ có một mình anh bị như vậy.” Hạ Diên Điệp theo bản năng hạ giọng nói: “Theo lý thuyết của khoa học thì phái nam các anh đều như vậy, đây cũng là chức năng sinh lý bình thường, anh không cần phải cảm thấy xấu hổ.”
Du Liệt khẽ cười, đôi mi anh khẽ run rồi lại mở ra.
“Vậy à?”
“Ừ, nên là…”
Hạ Diên Điệp còn chưa dứt lời, đột nhiên bàn tay sau lưng cô lướt qua dây kéo, đặt lên phần lưng dưới của cô rồi đẩy về phía trước.
Ầm.
Hồ ly lập tức nhào vào l*иg ng.ực của Du Liệt.
Trước khi Hạ Diên Điệp kịp hoảng hốt giãy giụa, cô cảm nhận được một vật gì đó càng kỳ lạ hơn, sau đó cả người hồ ly lập tức hóa đá trên bồn rửa tay.
Hồ ly cứng người lại trông vô cùng ngoan ngoãn, không dám cử động một đầu ngón tay: “Anh, sao, còn có thể…?
Cô cảm nhận được l*иg ng.ực mà mình đang tựa vào rung lên, phát ra tiếng cười trầm khàn.
“Đây là khoa học thường thức hại chết hồ ly?”
“...!”
Ngày mai là thứ hai.
Thứ hai còn phải dậy sớm đi làm.
Thứ sáu tuần này chính là hội thảo nghiên cứu.
Nói tóm lại là gánh nặng đường xa, không thể lơ là… Cùng với làm chuyện dâʍ ɭσạи.
Hạ Diên Điệp nhanh chóng suy luận, quyết định xong… cô dùng tốc độ vô cùng nhanh nhẹn đẩy Du Liệt ra, nhảy xuống khỏi bồn rửa tay, lập tức xoay người chạy ra khỏi phòng tắm.
Cửa kính phòng tắm bị kéo ra.
Cô chỉ cách tự do một bước chân, ánh sáng ban mai đã ở ngay trong tầm mắt.
Sau đó hồ ly nhỏ đang chạy thục mạng đã bị vận mệnh tóm cổ.
“...!”
Cô trơ mắt nhìn cửa phòng tắm khép lại một lần nữa, một tia sáng ban mai cuối cùng biến mất, Hạ Diên Điệp đã cảm nhận được sự tuyệt vọng của chân ngắn là như thế nào.
Cuối cùng thì hồ ly cũng không thể nào so độ dài chân với tiên hạc được.
Du Liệt ở sau lưng nhìn tấm kính ở bên cạnh, nó phản chiếu biểu cảm ỉu xìu rồi dần trở nên tuyệt vọng của hồ ly, anh không nhịn được bật cười.
“Anh biết tuần này bọn em sẽ rất mệt mỏi nên sẽ không giày vò em đâu, không cần phải giả vờ đáng thương trước mặt anh.” Giọng nói của Du Liệt đầy ý cười, ôm lấy hồ ly đã từ bỏ việc vùng vẫy lên, mang cô vào khu vực rộng rãi và ẩm ướt của phòng tắm bên cạnh.
Nghe thấy giọng nói của anh, lỗ tai hồ ly khẽ lay động một cái.
Nhưng nguy cơ còn chưa được xóa bỏ.
Khu vực tắm gội trong phòng tắm có bệ đá bằng cẩm thạch vừa đủ cho một người nằm ngang. Du Liệt lập tức đặt cô lên trên, giơ tay lên chỉnh lại nhiệt độ nước của vòi sen bên cạnh.
Người kia vẫn còn mặc áo sơ mi và quần dài phẳng phiu lịch sự, lại không thèm quay đầu thờ ơ nói một câu.
“Cởi ra đi.”
Hạ Diên Điệp: “...”
Hạ Diên Điệp: “?”
Cô nhìn nhầm rồi.
Đây là tên cặn bã có văn hóa, không phải là một người lịch sự.
Hạ Diên Điệp nắm chặt lấy quần áo của mình, định kêu gọi lương tâm của anh quay lại: “Tối nay em không về nhà, trên người chỉ có mỗi một bộ quần áo này nên không thể để bị ướt được, hay là để em tự làm đi.”
Du Liệt buông tay, quay người lại, con ngươi đen nhánh lười nhác nhìn xuống.
Đối mặt với hồ ly.
Hồ ly ngẩng mặt lên nhìn anh bằng đôi mắt chân thành.
Kỹ năng diễn xuất của cô đã tốt hơn bảy năm trước khá nhiều.
Đôi mi dài của Du Liệt hơi rũ xuống, khóe mắt xuất hiện một nụ cười nhạt, anh buông tay xuống, lười biếng đút lại vào túi quần, giọng nói khàn khàn có vẻ mệt mỏi.
“Em đoán xem, anh đã đợi ngày em rơi vào túi mình bao lâu rồi?”
“...”
Mặc dù không hiểu nhưng dường như Hạ Diên Điệp cũng đánh hơi được cảnh báo nguy hiểm.
Hồ ly hơi dè chừng ngả người về phía sau, tầm mắt nhìn lên hàng nút áo tinh xảo thẳng tắp trên áo sơ mi của anh, dần hướng xuống vòng eo mạnh mẽ rồi lại xuống dưới.
“.”
Hình như còn hơn cả lúc nãy.
Hồ ly ỉu xìu ngoảnh mặt đi nơi khác: “... Em có thể không đoán không?”
“Có thể, vậy thì anh hỏi em một chuyện khác.” Người kia giơ tay lên, ngón tay có đeo một chiếc nhẫn hơi lạnh kéo cằm cô lại: “Em đoán xem, nếu ở nhà có đồ ngủ, dép, đồ dùng cá nhân của em thì em sẽ làm gì?”
“...”
Hạ Diên Điệp lựa chọn từ bỏ việc vùng vẫy.
Nhìn thấy gò má hồ ly đỏ bừng lên khi cởi cúc áo, từ từ nhập vai vào vở kịch “Gió đìu hiu sông Dịch lạnh”*, rốt cuộc Du Liệt cũng không nhịn được nữa, khẽ bật cười.
*Gió đìu hiu sông dịch lạnh: Trong câu “Gió đìu hiu sông Dịch lạnh, tráng sĩ một đi không trở về”.
Anh bước tới, vươn tay ra ôm hồ ly vào lòng mình, giúp cô cởϊ áσ sơ mi.
“Anh đã nói là sẽ không giày vò em.” Du Liệt nhỏ giọng nói: “Chỉ là giúp em tắm thôi.”
“?”
Lỗ tai đỏ bừng của hồ ly cũng run lên: “Thật sao?”
“Ừ.”
…
Một tiếng sau.
Kéo rèm cửa sổ trong phòng ngủ chính mờ tối xuống, hồ ly nhỏ nhẵn bóng cuộn tròn trong chăn, từ đầu đến chân cô vừa đỏ vừa ẩm ướt.
Trong bóng tối, hồ ly vô cùng tức giận và xấu hổ, cắn chặt góc chăn.
Thật sự chỉ là tắm.
Từ nhỏ đến lớn, cô còn chưa bao giờ tắm rửa sạch sẽ đến vậy, hoàn toàn sạch sẽ, làm cô xấu hổ đến mức chỉ muốn thăng thiên ngay tại chỗ.
So với sự phục vụ trong một khoảng thời gian dài của cô, Du Liệt lại tắm rất nhanh, gần như là tắm qua loa cho xong.
Đợi đến khi người nọ mang cả người đầy hơi lạnh, chăn cũng không thể nào chống cự được với hơi nước, mềm bị người ta ôm lên từ phía sau, Hạ Diên Điệp cũng bị hơi lạnh trên người anh làm run cầm cập.
Hiển nhiên là người nào đó không hề giải quyết bất cứ vấn đề nào.
Mặc dù tâm trạng xấu hổ muốn chết vẫn chưa biến mất, Hạ Diên Điệp cũng không muốn để ý tới anh nhưng cô vẫn cảm thấy hơi lo lắng, dù sao thì hình như đêm nay Du Liệt vẫn luôn không thoải mái.
Vì vậy, cách một lớp chăn, hồ ly nhỏ từ từ xoay người trong bóng tối.
“Anh có muốn không…”
“Suỵt.” Du Liệt nhỏ giọng, đôi mắt anh khép hờ hôn lên môi cô một cái: “Ngủ đi.”
Đôi môi Du Liệt cũng rất lạnh.
Trong lòng Hạ Diên Điệp cũng run lên theo nhưng cũng không biết là vì bị lạnh hay là bị cảm xúc đau lòng quấy phá.
Trong lòng hồ ly cũng diễn ra một cuộc đấu tranh giữa con người và thiên nhiên.
Không biết anh có phát hiện ra điều đó không, một giây sau, đôi mi dài đang khép lại của người kia nâng lên một chút vì cười, con ngươi đen tuyền đẹp đẽ của anh kề sát lại, ấn đầu con hồ ly không an phận này vào hõm cổ mình.
“Để anh phổ cập một kiến thức khoa học mới cho em.”
“?” Hồ ly nhạy bén nhướng mày.
“Rượu sẽ làm nhận thức của con người bị tê dại và chậm đi, làm giảm độ nhạy cảm nhưng một khi thật sự làm, một quá trình sẽ bị kéo dài đến vô tận.” Hạ Diên Điệp dần dần cứng đờ trong giọng nói trầm thấp trêu chọc của người đàn ông.
Hồ ly hóa đá.
Vì vậy, trên đỉnh đầu lại vang lên giọng cười khàn khàn: “Anh chờ em tận bảy năm, em sẽ không muốn bắt đầu từ tối nay đâu, hồ ly à.”
Du Liệt nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, khẽ cười: “Ngủ thôi.”
“Trừ khi đêm nay em không muốn ngủ nữa.”
“...!”
Hồ ly nhắm mắt lại, kéo chăn lên, lập tức đi ngủ.
…
Cả tuần đó thật sự bận rộn đến mức chân không chạm đất như Hạ Diên Điệp đã dự đoán.
Tài liệu về các bên tham gia hội thảo nghiên cứu vẫn còn liên tục đổi mới.
Tin tốt là La Hiểu Tuyết, người vắng mặt thứ tư trong tổ, trong tuần này, cuối cùng thì mắt cá chân bị trật khớp của cô ấy cũng xuống giường được, mặc dù đi lại còn hơi khập khiễng nhưng cũng may là dịch cabin trong hội trường nên không cần phải dùng chân.
Tin xấu là bộ tài liệu mà bộ phận vật tư đã gửi cho cô vào tuần trước, chuẩn bị mất một tuần, nội dung dài hơn mấy chục trang, tuần này lại nhận được tin tức rằng… Tất cả đều thay đổi.
Ngay cả La Hiểu Tuyết mới đến tổ phiên dịch của Khoa học Kỹ thuật Helena báo cáo có mặt cũng nghiến răng: “Thay đổi toàn bộ sáu mươi trang PPT, đây thật sự là hoàng đế muốn bề tôi phải chết mà.”
Mặc dù không dùng để phiên dịch nhưng Khổng Kỳ Duệ định chuẩn bị dựa theo đó để phòng ngừa sơ xuất cũng rất tuyệt vọng: “Nhà lao cũng không cứu vớt được chúng ta rồi, tổng giám đốc Du thật sự không có mối thù không đội trời chung nào với chúng ta chứ?”
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi mọi người.”
Phạm Thiên Dật ở bộ phận vật tư qua đưa PPT mới cùng với bối cảnh tài liệu cũng vô cùng xấu hổ: “Đây cũng không phải là tổng giám đốc Du nhằm vào mọi người, lần này là vấn đề của nội dung giảng chính của PPT, chuyên viên chịu trách nhiệm của bộ phận chúng tôi làm việc quá lỏng lẻo, sau khi trình lên đã bị tổng giám đốc Du mắng rồi. Đây là vấn đề của bộ phận chúng tôi, còn làm liên lụy đến mọi người, thật là xin lỗi.”
Hạ Diên Điệp nghe vậy thì nheo mắt, giơ bản thảo PPT trong tay lên: “Vậy nên cũng không thể chắc chắn rằng đây là bản thảo cuối cùng sao?”
Phạm Thiên Dật định nói đây là bản thảo cuối cùng nhưng nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của Du Liệt và việc anh chỉ cần dùng một ánh mắt là có thể làm nửa bộ phận run lẩy bẩy, trong lúc nhất thời câu nói kia bị nghẹn lại ở cổ họng.
Mấy giây sau, anh ấy cười mỉa nói: “Còn phải xem ý kiến của tổng giám đốc Du như thế nào nữa.”
Đoàn đội phiên dịch: “?”
Nếu không phải đây được hy vọng trở thành bên A lớn nhất của công ty trong tương lai, nếu không phải một hạng mục này có giá cao đến mức có thể gánh cả những hạng mục trong một quý của bọn họ…
Tất nhiên là ba thành viên trong tổ phiên dịch, ngoại trừ Hạ Diên Điệp đều tự điều chỉnh lại tâm lý của mình, biểu cảm họ bình tĩnh nhưng nhịp thở lại dồn dập.
Đợi đến khi Phạm Thiên Dật vừa đi, ba người đều tuyệt vọng dựa vào ghế.
Khổng Kỳ Duệ: “Chẳng trách anh ấy trẻ tuổi như vậy mà đã đạt được chức vị cao, anh ấy chắc chắn là một tên bimến thái theo chủ nghĩa hoàn hảo!”
La Hiểu Tuyết: “Tại sao tuần trước tôi bị ngã ở chân chứ không phải là cổ chứ?”
Điền Kính: “Ừ.”
Hạ Diên Điệp cũng cảm thấy rất đau đầu nhưng các thành viên trong tổ đều chán nản, bản thân cô lại không thể lười biếng được: “Được rồi, nể tình bộ phận vật tư còn đặc biệt nhường lại một phòng họp cho chúng ta làm phòng làm việc tạm thời, bọn họ cũng đã cố gắng hết sức để phối hợp với chúng ta rồi, chúng ta chỉ có thể làm hết sức mình thôi.”
“Haiz…”
Sau khi xoa dịu bầu không khí ảm đạm trong tổ, Hạ Diên Điệp đứng dậy, đến phòng nghỉ định pha bốn ly cà phê cho mọi người.
Bởi vì một vài lý do cá nhân không được nhân đạo, mặc dù mấy năm qua cô cố ý tránh không nhận những hạng mục phiên dịch liên quan đến hàng không vũ trụ nhưng cô vẫn có thói quen xem qua sách vở chuyên môn và tài liệu bối cảnh liên quan. Cô cũng luôn quan tâm và theo dõi những tin tức cùng với các báo cáo liên quan trong và ngoài nước.
Vì vậy, so với ba người kia, trong lần dịch cabin này, điều quan trọng hơn đối với cô chính là giữ vững trạng thái, phát huy một cách ổn định.
Nhưng cho đến bây giờ việc dịch cabin cũng không phải là chuyện mà chỉ một người có thể giải quyết được.
Dưới trạng thái tập trung và căng thẳng cao độ, tất nhiên không thể thiếu việc thay ca 15 phút một lần, vì vậy mà năng lực của đồng đội, trạng thái phát huy và sự phối hợp cũng là những việc vô cùng quan trọng.
Chỉ có thể hy vọng rằng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Hạ Diên Điệp vừa nghĩ vừa bước vào phòng nghỉ trong bộ phận vật tư.
Phía trước hai máy pha cà phê, mỗi bên đều có một nhân viên của bộ phận vật tư ở Khoa học Kỹ thuật Helena đang đứng.
Bởi vì đã tham gia vài hội nghị thường niên và hội nghị chuyên đề, ít nhất Hạ Diên Điệp cũng đã quen mặt tất cả các nhân viên của bộ phận vật tư.
Hai người vốn đang trò chuyện, nghe có tiếng người đi vào, cả hai đều dừng lại. Sau khi thấy Hạ Diên Điệp đến, bọn họ chào hỏi với cô rồi quay lại tiếp tục nhỏ giọng thảo luận.
“... Santana? Chắc là không thể nào chứ, đúng không?”
“Thật đó! Hôm thứ hai đó có người ở công ty tận mắt nhìn thấy tổng giám đốc Du thật sự bước xuống từ một chiếc xe như vậy!”
Nghe thấy cái tên này, động tác nâng điện thoại di động lên của Hạ Diên Điệp cũng dừng lại.
“Thật đáng ngạc nhiên, anh ấy đang tiếp quản một công ty trị giá trên mười tỷ mà lại lái một chiếc xe giá chín chục ngàn sao? Vị người sáng lập này của chúng ta đúng là không theo lẽ thường. Đáng thương cho chiếc Phantom nhiều hơn nó hai số không, không biết là đang phải phủ bụi ở nơi nào đây.”
Hạ Diên Điệp yên lặng rũ mắt, ngón tay lo lắng xoa xoa điện thoại di động.
Nó ở trong gara của nhà anh.
Được đặt ngay bên cạnh chiếc Santana giá chín chục ngàn, làm chiếc Santana trông vô cùng nhỏ bé.
“Nhưng nhắc tới mới nhớ, hồi đó cũng có tin đồn về chiếc Phantom kia ấy?”
“Hả?”
“Cậu không biết à? Lúc đó người ta nói rằng chiếc xe đó vốn là của Du Hoài Cẩn, kết quả là lại được tổng giám đốc Du mua lại với giá gốc.”
“Mua lại? Với ba của anh ấy sao?”
Phía sau hai người, Hạ Diên Điệp ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
“Thật đó, tôi còn chưa nói với cậu, anh họ của tôi đi theo cậu ấm của nhà họ Tiền kia, biết thêm một vài tin tức nội bộ, chuyện này là anh ấy nói với tôi rằng lúc đó khắp thành phố Bắc đều đồn rằng... con trai bỏ tiền ra mua lại xe của ba ruột rồi sang tên, anh ấy là người đầu tiên thuộc thế hệ thứ hai ở thành phố Bắc.”
Người kia tất nhiên cũng vô cùng kinh ngạc: “Đây thật sự là… Hình như không được hợp lẽ thường cho lắm?”
“Còn chưa hết đâu, tuần này tôi nghe được một tin tức chấn động từ chỗ anh họ.”
“Hả? Chuyện về gì?”
“Thì là tổng giám đốc Du của chúng ta, không phải mọi người vẫn luôn đồn rằng lúc đầu anh ấy có một người bạn gái là mối tình đầu, người kia nhận mấy triệu của người nhà anh ấy rồi bỏ rơi anh ấy sao?”
“...”
Hạ Diên Điệp siết chặt điện thoại di động, mặc dù đang cúi đầu vuốt màn hình nhưng giờ phút này đầu óc cô lại trống rỗng.
Chỉ nghe tiếng nói khẽ của nhân viên kia truyền đến từ trong phòng nghỉ: “Anh tôi nói rằng hình như bạn gái mối tình đầu kia và tổng giám đốc Du đã quay…”
“Tiểu Hạ, cô ở đây sao? Tôi tìm cô nãy giờ.”
Hạ Diên Điệp giật mình, xoay người lại.
Giám đốc Kỷ ở bộ phận vật tư đang đứng chờ ngoài cửa, cầm tập tài liệu: “Đây là phần tài liệu của cô, thứ sáu tổng giám đốc Du sẽ sửa lại nội dung của phần giảng chính, phòng thư ký tổng giám đốc nhờ tôi mang một phần qua cho cô, mọi người có thể tham khảo để chuẩn bị cho phần dịch cabin một chút.”
“Làm phiền anh, chúng tôi sẽ mang về để tham khảo cho việc phiên dịch.” Hạ Diên Điệp đi tới, nhận lấy tài liệu.
Hai nhân viên lúc nãy cũng cầm cà phê đi tới: “Chào sếp Kỷ.”
“Ừ.”
“Chúng tôi về vị trí trước đây.”
“Được, đi đi.”
Hai nhân viên cẩn thận nhìn tài liệu trong tay Hạ Diên Điệp một cái, bấy giờ mới vội vã rời đi.
Hạ Diên Điệp do dự một lát, vẫn mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc Du còn có ý tưởng sửa đổi gì với bản PPT mới sao?”
“Việc này, cơ bản là đã quyết định đây là bản thảo cuối cùng rồi, mọi người cứ tham khảo bản mới nhất được đưa tới đi.”
“Được.”
Cô gái trẻ bình tĩnh nhẹ nhàng đáp lời.
Lúc giám đốc Kỷ đang xoay người, không biết là nhớ đến cái gì, đột nhiên để lộ vẻ mặt nghi ngờ.
Anh ấy dừng lại, quay đầu nhìn về phía Hạ Diên Điệp.
Hạ Diên Điệp vừa định đến trước máy pha cà phê ngừng lại: “Sếp Kỷ, còn có chuyện gì sao?”
“... À, không có gì.”
Giám đốc Kỷ lắc đầu, thầm cảm thấy buồn cười…
Sao anh ấy có thể nghe nhầm giọng nói của trưởng phòng Hạ thành giọng của bạn gái thần bí của tổng giám đốc Du trong phòng họp ngày hôm đó chứ?
Suy đoán này làm bản thân giám đốc Kỷ cũng cảm thấy bối rối, vì vậy anh ấy lại suy nghĩ một chút rồi nói về đề tài khác: “Nhưng mà lần hội thảo nghiên cứu lần này, có thể sẽ đổi người giảng chính. Nhưng chủ đề sẽ không thay đổi đâu, nếu thật sự thay đổi thì mọi người cứ tùy cơ ứng biến nhé.”
Hạ Diên Điệp ngẩn người: “Đổi người? Sao vậy?”
“Cũng không chắc chắn là sẽ đổi, đây không phải là vì đột nhiên dự báo thời tiết nói rằng thứ sáu có thể có mưa sao? Có đổi người hay không thì còn phải xem đêm đó trời có đổ mưa không.” Giám đốc Kỷ thuận miệng nói.
“...?”
Hạ Diên Điệp chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp của mình cũng dừng lại.
[... Nếu ban đêm trời có mưa thì tổng giám đốc Du không thể ra ngoài bình thường được, cơ thể thường sẽ có những phản ứng như khó chịu và bị sốt…]
Dường như bên tai lại vang lên tiếng nói của thư ký Chu vào hôm ở trong phòng khách sạn ở thành phố Thương.
Hạ Diên Điệp vô thức siết chặt nắm tay, chạy lên hai bước, gọi với theo người đang định rời đi: “Sếp Kỷ.”
“Hả?”
Hạ Diên Điệp từ từ hít một hơi, giọng nói vẫn còn nghẹn ngào: “Tổng giám đốc Du… Anh ấy có chướng ngại tâm lý gì với những đêm mưa sao?”