Phá Kén

Chương 14 (chương 16): Kim ốc tàng kiều*: Hồ Ly nhỏ

*Kim ốc tàng kiều: Giấu người đẹp ở nơi xa hoa.

Cô không còn quan tâm đến việc tìm lại đôi dép lê đã rơi mất trong nhà nữa.

Hạ Diên Điệp xoay người muốn đi lên lầu. Nhưng sau khi đi được hai bậc thang, cô chợt nhớ ra điều gì đó với vẻ cảnh giác, tay bám vào tay vịn cầu thang rồi lặng lẽ quay đầu lại.

Dưới cầu thang dài, Du Liệt đang nghiêng người tựa vào tường, không nói năng gì cả.

Lông mi đen dày che khuất khóe mắt vừa sắc bén vừa sâu hút của anh, bóng tối đã che đi một nửa đôi mắt. Anh cứ đút tay vào túi như vậy mà nhìn cô, cảm xúc cũng chán chường, có vẻ kìm nén, khiến người ta khó mà nhìn thấu.

Trong lòng Hạ Diên Điệp lập tức cảm thấy hơi bất an. Cô thử cất tiếng:

“Chắc là chúng ta có chung nhận thức nhỉ?”

“Ví dụ.”

“Ví dụ như…” Hạ Diên Điệp tiếp lời anh, giọng nói cũng trở nên dịu dàng: “Không để bất cứ người bạn nào trong trường biết chuyện tôi đang ở nhà cậu?”

Sau một lúc yên tĩnh.

Người ở tầng dưới nghiêng mặt qua đây, cười nhạt: “Tôi tưởng cô mong bọn họ sẽ biết chứ.”

“?”

Hạ Diên Điệp: “?”

Cô chỉ mượn một chiếc áo sơ mi của anh thôi mà đã có người muốn trừng trị cô rồi. Nếu biết hai người sống chung một nhà thì chẳng phải Đinh Hoài Tình sẽ chôn cô luôn sao?

Tìm cách làm khó chính mình á? Cô bị bệnh à?

Trước khi cô ra ngoài, dì Triệu đã cầm máy tính bảng tới cạnh chỗ Du Liệt ở dưới cầu thang.

Hình ảnh ngoài sân biệt thự trên màn hình được chuyển sang cho Du Liệt.

Khóe mắt anh nhìn lướt qua, độ cong của khóe môi lập tức trở nên lạnh nhạt. Du Liệt nhanh chóng nhướng mắt lên: “Cao Đằng, Diêu Hoằng Nghị, Vu Mạt Mạt... Toàn bộ đều là bạn cùng lớp, cậu không muốn gặp một lần à?”

Hạ Diên Điệp: “?”

Lúc này đang là buổi trưa, ánh nắng rạng rỡ chiếu rọi từ ngoài cửa sổ. Hạ Diên Điệp đang đứng trên cao nên cũng nhìn thấy rõ ràng: Du Liệt đang hơi ngẩng mặt lên, ý cười lại hiện rõ một sắc thái trêu chọc nào đó.

Góc nghiêng từ quai hàm đến xương gò má đều sắc nét và mượt mà. Du Liệt hiếm khi cười, dường như toàn bộ khuôn mặt tuấn tú đang được phủ một lớp sáng cùng một lớp tối sâu thẳm, chứa đầy ẩn ý. Nhưng nó vẫn không thể sánh được với đôi mắt đen như mực kia.

Mãi đến hôm nay, Hạ Diên Điệp mới phát hiện anh có một đôi mắt hoa đào vô cùng điển hình. Chỉ có điều thường ngày anh luôn lạnh lùng lẫn hời hợt, khóe mắt vểnh cũng chẳng bao giờ cong lên. Song giờ phút này, nụ cười kia lại đượm vẻ mê hoăc, dường như vẻ bất cần đời và cả sự quyến rũ kia đang dần tràn ra từ đuôi mắt ấy.

Hạ Diên Điệp lảng tránh ánh mắt đượm ý cười muốn phục thù của anh.

Dì Triệu ngạc nhiên: “Những người ngoài cửa cũng là bạn cùng lớp của Tiểu Điệp hả? Trùng hợp thật đấy, vậy cháu cũng cùng xuống lầu ngồi một lát nhé?”

“Không, không… Không đâu ạ. Phiền phức lắm.”

Cô gái nắm chặt tay vịn, đầu ngón tay vừa gầy guộc vừa trắng nõn suýt bị tách ra. Nhưng vì đang ở trước mặt người lớn tuổi ở tầng dưới nên cô đã vỗ nhẹ vào mặt mình để còn nở nụ cười dịu dàng, hợp lòng người: “Dù sao cháu và Du Liệt cũng học cùng lớp mà, nếu để các bạn biết cháu đang sống ở đây thì cũng không tiện lắm. Vẫn là nhờ dì giấu chuyện này giúp cháu ạ.”

“Vậy sao! Được thôi.” Dì Triệu gật đầu rồi xoay người đi đón khách.

Nụ cười tươi tắn trên mặt cô gái lập tức tắt ngấm trong giây lát. Hạ Diên Điệp đối mặt với Du Liệt ở cuối cầu thang:

“Điều kiện.”

“Cái gì?”

“Cậu đưa ra điều kiện đi. Phải làm thế nào cậu mới đồng ý giấu chuyện này giúp tôi.”

“...”

Du Liệt lẳng lặng nghiêng đầu, mái tóc lòa xòa che phủ rồi tạo thành một cái bóng khẽ lướt qua đáy mắt đen láy của anh.

Hạ Diên Điệp suýt chút nữa đã cho rằng đó là một thoáng tức giận mơ hồ.

Chỉ một giây sau, cô lại nghe thấy tiếng cười khẩy của chàng trai dưới cầu thang. Người đó cúi đầu như muốn giải tỏa cảm xúc của mình, chậm rãi xoa gáy.

“Hồ ly à.”

“?”

Hạ Diên Điệp cau mày: “Cậu mới là hồ ly đấy.”

Du Liệt làm như không hề nghe thấy. Giọng nói của anh vốn đã trầm hơn các bạn cùng trang lứa, bây giờ lại còn ngậm cười nên giọng điệu càng thêm trầm thấp và dễ nghe hơn:

“Có phải cậu cũng giống Du Hoài Cẩn ở chỗ cho rằng, hết thảy mọi thứ trên thế giới này đều có thể lợi dụng hay thương lượng điều kiện không?”

Hạ Diên Điệp hơi luống cuống.

Dì Triệu đã đi mở cửa rồi, chẳng biết khi nào sẽ quay lại.

Cô gái trên cầu thang có phần sốt ruột, vô thức cắn môi dưới rồi khẽ thúc giục: “Cậu nói đi, được không?”

“… Được.”

Du Liệt ngoái đầu nhìn lại: “Chuyện gì cũng được hửm?”

“?”

“Lạch cạch.”

Tiếng mở cửa vào biệt thự vang lên, còn có âm thanh truyền vào.

Hạ Diên Điệp không chút do dự, vội vàng gật đầu.

Du Liệt ngước đôi mắt đen láy lên cao, lặng lẽ nhìn cô vài giây: “Trước mắt là cậu nợ tôi.”

“...”

Vẻ mặt Hạ Diên Điệp hiện lên một chút cảnh giác xen lẫn bất an.

“Anh Liệt ơi! Cậu chủ à! Ơ? Cậu đâu rồi?”

Giọng nói của Cao Đằng càng lúc càng gần. Du Liệt bèn quay người lại.

Khi xoay người trở lại, trong tầm mắt anh chỉ còn trông thấy cô gái dứt khoát cởi chiếc dép duy nhất còn lại của mình, đôi chân trần vừa nhỏ bé vừa xinh xắn đang chạy trốn lên tầng hai một cách nhanh chóng và nhẹ nhàng.

Thực sự y hệt một hồ ly hoang dã.

Trắng ngần.

Du Liệt hơi ngước lên để nhìn về phía bóng dáng mỏng manh đang chạy trốn ở cầu thang trống trải.

Cho đến khi Cao Đằng trông thấy anh qua bức bình phong, cậu ấy mới đi vòng qua đây với vẻ khó hiểu: “Anh Liệt, cậu đứng đây nhìn cái gì thế? Lại còn tập trung tinh thần đến mức tôi gọi mà cậu cũng chả nghe thấy nữa chứ.”

“… Tôi nghe rồi.”

Du Liệt nghiêng người. Trước khi Cao Đằng bước tới đầu cầu thang, anh đã thuận tiện giơ tay để chặn cậu ấy lại: “Nhưng

cậu gọi kinh khủng quá nên tôi mới mặc kệ thôi.”

Cao Đằng theo anh ra ngoài, uất ức đáp trả: “Anh Liệt, cậu thay đổi mất tiêu rồi. Học kỳ trước cậu vẫn chưa ghét bỏ tôi như vậy đâu.”

“...”

Bước xuống bậc thang sau tấm bình phong, Du Liệt vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Vu Mạt Mạt trong bộ váy dài trắng như tuyết. Cô ấy đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách đằng xa.

Đôi chân dài đang khuỵu gối đột nhiên dừng lại.

Thấy Du Liệt đang nhìn chằm chằm về phía ghế sô pha, Cao Đằng nhất thời cảm thấy tâm tình phức tạp. Cậu ấy cố nhịn sự chua xót, cười đùa ở bên cạnh: “Thế nào, anh Liệt? Tôi đã nói là Vu Mạt Mạt xinh đẹp rồi mà? Ở trong trường của chúng ta, cậu tuyệt đối sẽ không thấy ai có thể mặc chiếc váy trắng nhỏ nhắn này mà lại trông giống tiên nữ hơn cô ấy đâu…”

“Tôi đã từng thấy rồi.” Du Liệt đột nhiên lên tiếng.

“Hả?”

Cao Đằng gấp gáp dừng lại, suýt chút nữa đã bị sặc nước bọt của chính mình: “Cậu từng thấy gì cơ?”

——

Ngay trên chiếc ghế sofa này, tại một vị trí tương tự.

Mái tóc đen nhánh và mềm mại dài đến thắt lưng, chiếc váy dài trắng tựa tuyết, đôi chân trắng muốt, mịn màng đang giẫm lên tấm chăn nhung đen tuyền.

“...”

Du Liệt lại cụp mắt xuống rồi đút tay vào túi.

Anh lần tìm rồi lấy viên đá cuội màu đen ra ngoài, kẹp nó giữa những ngón tay thon dài để kìm nén cảm giác bồn chồn khó hiểu, sau đó tốc độ dịch chuyển viên đá cuội cũng chuyển từ chậm sang nhanh.

“Không có gì.” Du Liệt bước xuống bậc thang rồi đi vào phòng khách.

Dì Triệu đã bày biện trà bánh, trái cây với đồ uống trên bàn.

Cao Đằng đang trò chuyện vu vơ với Diêu Hoằng Nghị, thỉnh thoảng lại trêu chọc Vu Mạt Mạt bằng một câu xoàng xĩnh. Vu Mạt Mạt cũng sẽ phối hợp bằng cách cười đáp lại nhưng phần lớn thời gian đều sẽ chú ý về phía chàng trai trên chiếc ghế sofa đơn kia.

Chỉ tiếc là bên đó chỉ có một bức “tường đồng vách sắt”.

Hoặc là một tảng băng.

Ngoài việc thỉnh thoảng đáp lại vài câu ứng phó thì cậu cả nào đó chỉ dành phần lớn thời gian để thất thần hay thờ ơ, hoặc là khóe mắt cứ liếc nhìn về phía cầu thang trống không ở đằng sau.

Vu Mạt Mạt đã mở lời với Du Liệt mấy lần nhưng đều bị anh gạt sang một bên với vẻ tùy ý, chiếu lệ.

Từ đầu đến cuối, Cao Đằng luôn nhìn chăm chú vào Vu Mạt Mạt. Cuối cùng, khi trông thấy vẻ mặt cô ấy không được tự nhiên, lại còn cúi đầu buồn bã, cậu ấy cũng không thể nhẫn nhịn được nữa.

“Anh Liệt?”

Người được gọi đang làm tổ trên sô pha, uể oải ngước lên: “Hửm?”

“Sao hôm nay trông cậu có vẻ lơ đãng thế? Kể từ khi bọn tôi vào đây cậu đã như vậy rồi.” Cao Đằng rướn cổ để ra hiệu về phía cầu thang: “Lúc đứng ở đó, hình như tôi còn nghe thấy tiếng nói chuyện của cậu nhưng nơi đó lại chẳng có ai cả, như thể cậu đã nói chuyện với ma vậy á.”

Vu Mạt Mạt siết chặt mép váy, sau đó lo lắng nhìn Du Liệt trên ghế sofa đơn.

Mảnh đá cuội mỏng xoay chuyển giữa các đốt ngón tay, sau đó lật ngược vào lòng bàn tay anh.

Du Liệt chẳng buồn quan tâm: “Cậu nghe lầm rồi.”

“Thật á?” Cao Đằng nói đùa: “Anh Liệt à, cậu sẽ không chơi trò kim ốc tàng kiều với bọn tôi đấy chứ?”

“...”

Cộp.

Viên đá cuội mỏng rơi khỏi kẽ ngón tay của anh rồi rơi xuống tấm thảm.

Phòng khách chìm vào im lặng trong thoáng chốc.

Lúc đầu Cao Đằng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, bây giờ lại thấy Du Liệt làm rơi viên đá mà anh luôn giữ khư khư bên mình nên cậu ấy cũng ngơ ngác: “Thật sự… Cậu thực sự đang giấu người đẹp hả?”

Du Liệt lấy lại tinh thần, cười xòa: “Chỉ là sẩy tay thôi mà.”

“Gì chứ! Anh Liệt, cậu đừng lừa tôi. Cậu đã chơi với viên đá này được mấy năm rồi mà. Có bao giờ cậu bị sẩy tay đâu chứ?” Cao Đằng suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi ghế sofa nên ngay cả khuôn mặt tái nhợt của Vu Mạt Mạt cậu ấy cũng chưa phát hiện.

Như thể không hề nghe thấy, Du Liệt bèn cúi người để nhặt lấy viên đá đánh rơi, sau đó tùy ý đặt nó lên bàn trà màu trắng bằng sứ.

“Được thôi. Các cậu làm quen đi, đây là bạn gái của tôi.”

Anh hất cằm về phía viên đá trên bàn với vẻ hững hờ.

Cao Đằng: “...”

Không cho Cao Đằng cơ hội tiếp tục lằng nhằng, Du Liệt bèn đứng thẳng người từ ghế sô pha: “Nói đi, rốt cuộc các cậu đến đây có chuyện gì? Tôi vẫn chưa ăn trưa nên cũng không có tâm trạng nghe cậu tán gẫu đâu.”

“À thì… Vu Mạt Mạt và những người khác muốn tụ họp chơi đùa vào buổi chiều và buổi tối, vậy nên tôi muốn rủ cậu cùng tham gia ấy mà.” Cao Đằng nhìn thoáng qua Vu Mạt Mạt rồi bắt gặp ánh mắt cảm kích của đối phương.

Cậu ấy bèn ưỡn ngực: “Anh Liệt, dù sao thì cuối tuần anh cũng không có việc gì để làm mà, vậy nên cứ…”

“Có việc.”

“?”

Cao Đằng với Diêu Hoằng Nghị đồng thời nhìn sang với ánh mắt kiểu “Cậu có thể có việc gì được chứ?”

Du Liệt nhặt viên đá lên rồi tùy tiện đong đưa giữa các ngón tay: “Ở bên cạnh bạn gái tôi.”

Cao Đằng: “…?”

Cao Đằng xoay người về phía Diêu Hoằng Nghị với tâm trạng nặng nề: “Nếu không phải vì tôi vừa không dám đánh vừa đánh không lại anh Liệt thì tôi đã xông lên để đánh cậu ấy một trận ngay tắp lự rồi.”

Diêu Hoằng Nghị nhịn cười, bắt đầu gây chuyện: “Anh Liệt, Cao Đằng nói là sẽ liều mạng với cậu đấy.”

“Thật à?”

Du Liệt đang mất tập trung với vẻ mặt lạnh lùng nhưng vẫn phối hợp bằng cách đáp lại.

Cao Đằng im lặng.

Sau đó, cứ như không có chuyện gì xảy ra, Cao Đằng bèn xoay người bước về nhà vệ sinh dành cho khách ở tầng một: “Bỗng dưng tôi muốn đi vệ sinh quá. Các cậu cứ trò chuyện đi, cứ trò chuyện đi nhé.”

Trước sự châm chọc không hề kiêng dè của Diêu Hoằng Nghị, Cao Đằng chạy nhanh như bay vào nhà vệ sinh.

Ngay khi bóng dáng cậu ấy vừa đi vào điểm mù ở bên đó thì lối vào biệt thự đột nhiên có tiếng động.

Sau tiếng khép mở của cửa an ninh, người tài xế chuyên trách của nhà họ Du thay giày từ lối ra vào rồi nhanh chóng chạy vào.

Thấy Diêu Hoằng Nghị và Vu Mạt Mạt đang ở trong phòng khách, tài xế có vẻ sững sờ trong giây lát, sau đó nhìn Du Liệt một cách ngập ngừng: “Cậu chủ, có chuyện rồi...”

Du Liệt ngước đôi mắt đen láy lên.

“?”

Sau khi do dự, tài xế vẫn đi thẳng đến bên cạnh ghế sofa đơn, lập tức ngồi xuống để ghé tai anh rồi nói khẽ: “Văn phòng giúp đỡ người nghèo ở thị trấn quê nhà của Tiểu Hạ đã gọi điện đến đây rồi. Bọn họ là cán bộ của thị trấn nên muốn hỏi han tình hình của Tiểu Hạ sau khi đến đây đi học.”

“...”

Du Liệt giơ tay xoa nhẹ xương lông mày của mình.

Ngay một giây trước khi Du Liệt mở miệng, tiếng la hốt hoảng của Cao Đằng đột nhiên truyền đến từ hướng nhà vệ sinh ở tầng một.

Chưa đầy vài giây sau, Cao Đằng đã xách theo thứ gì đó rồi chạy ra ngoài, không ngừng hô hoán với vẻ ngạc nhiên: “Anh Liệt, cậu còn nói mình không kim ốc tàng kiều nữa sao? Tất cả đều là bằng chứng vô cùng xác thực đây nè!”

Cậu ấy vội vã dừng lại. Du Liệt cũng đã trông thấy rõ ràng…

Một chiếc dép lê dành cho nữ màu trắng hồng, hình như còn chẳng dài bằng một bàn tay của anh. Chỉ có mỗi một chiếc đang nằm lẻ loi trên tay Cao Đằng.

——

Là dép của hồ ly nhỏ.

Thấy Cao Đằng đang nắm chặt nó, chẳng hiểu sao Du Liệt lại nảy sinh một chút cảm giác đột ngột mà anh chẳng thể ngờ.

Du Liệt nhấc cổ tay lên, khẽ nheo mắt lại để giấu đi ánh sáng, trong giọng nói cũng có phần lạnh nhạt và chán nản:

“… Trả lại cho tôi.”