Tuần đầu tiên Hạ Diên Điệp chuyển tới Trường trung học phổ thông Tân Đức, cuối cùng dưới khuynh hướng chỉnh thể đều gió êm sóng lặng vượt qua được.
Nhưng vẫn chôn một quả bom hẹn giờ.
“…”
Sáng sớm thứ Bảy, trong phòng vệ sinh của phòng khách ở tầng 2 nhà họ Du. Hạ Diên Điệp đang đánh răng súc miệng ùng ục nhả ra bong bóng, ngước mắt lên nhìn vào trong gương.
Vừa lỡ miệng đã thành mối hận muôn đời.
Bây giờ, cô phải làm sao để lấy được một món đồ của Du Liệt để đưa cho đám lưu manh tin nhưng lại không hoàn toàn tin kia, chứng minh Hạ Diên Điệp cô là cô họ xa của anh đây?
Nhất là trong một tuần quan sát này, Hạ Diên Điệp phát hiện biệt danh đại thiếu gia của Du Liệt hoàn toàn do tính cách ngông nghênh của anh mà ra. Toàn thân trên dưới của anh còn sạch hơn cô, ngay cả trang sức cũng không có. Trước khi gặp Du Liệt, cô hoàn toàn không ngờ có thể dùng cụm từ ‘trong người không có gì đáng giá’ để hình dung cậu con trai của nhà giàu nhất Khôn Thành.
Trước khi thuyết phục được Du Liệt, chỉ tìm một vật phẩm nào đó có thể đại biểu cho anh cũng là một vấn đề nan giải của thế kỷ này.
Kỳ hạn là một tuần, thứ Hai chính là ‘ngày phán quyết’.
Nghĩ tới đây, sau khi tháo mắt kính ra, trên khuôn mặt gầy gò xanh xao càng lộ ra vẻ đờ đẫn, Hạ Diên Điệp vốc nước lên, vục mặt vào rồi xoa mặt thật mạnh.
Nếu không phải sợ sinh sự trong trường học gây rắc rối cho chú Du, ảnh hưởng tới tài trợ, có lẽ cô đã muốn chọn đánh nhau với bọn họ một trận.
Hạ Diên Điệp vô cảm cụp mắt xuống, vừa nghĩ vừa cầm cặp kính đen ở bên cạnh lên.
Cô ngửa mặt nhìn vào gương.
Tựa như đeo lên một tấm mặt nạ, sau khi đeo kính lên, thiếu nữ trong gương cũng điều chỉnh xong ánh mắt và vẻ mặt vô hại của mình.
Hạ Diên Điệp nhìn gương mấy giây, xoay người đi ra ngoài, bước về phía tầng 1.
Chú lái xe đã cố ý nhắc nhở cô, tuy chuyện làm ăn nhà họ Du bận rộn, chú Du luôn bay trời nam biển bắc nhưng cố định cuối tuần sẽ về nhà một chuyến.
Hạ Diên Điệp vốn còn không hiểu nguyên nhân.
Bây giờ.
Thiếu nữ dừng ở đầu cầu thang tầng 1, ngước mắt nhìn bình phong bằng gỗ chạm rỗng, có thể thấy một dáng người thẳng tắp đang ngồi cạnh bàn.
Mũ áo hoodie màu đen đang rơi ở phía sau cổ chàng trai, tóc Du Liệt nửa khô nửa ướt xoã xuống, chống khuỷa tay tuỳ ý tựa vào trước bàn ăn.
Khuôn mặt xưa nay bướng bỉnh lạnh lùng, giờ lộ ra đôi chút mềm mại, thả lỏng.
Hẳn là vì tóc còn chưa khô nhưng vẫn rất mềm mượt.
Hạ Diên Điệp vừa suy nghĩ vừa đi tới sau tấm bình phong chạm rỗng.
Dì bưng cơm cho anh nhẹ giọng nói: “A Liệt tối qua mới về hả? Chắc là về muộn lắm, thế mà sáng sớm còn ra ngoài chạy bộ?”
“Cháu về sáng nay.”
Ngón tay thon dài cầm đũa dừng lại, dường như không quen sự gần gũi quan tâm của người lớn.
Dừng lại trong giây lát, giọng nói sau khi vận động vào sáng sớm vẫn còn chút khàn khàn: “Cháu quen rồi.”
Vừa dứt câu, Du Liệt như nghe được thứ gì đó.
Dưới mái tóc ướt, cặp mắt đen như mực kia vô ý liếc sang bên cạnh, lướt qua bóng dáng đang xuống lầu của thiếu nữ.
Hai người đồng thời dừng lại.
Cuối tuần ở trường trung học phổ thông Tân Đức, toàn bộ trường học đóng cửa, học sinh nội trú trong trường cũng phải về nhà.
Đây chính là nguyên nhân cứ tới cuối tuần là Du Hoài Cẩn sẽ về nhà.
Hạ Diên Điệp vừa nghĩ vừa tiếp tục đi về phía bàn ăn: “Dì Triệu.”
“Ừ.” Dì phục vụ quay lại cười cười: “Tiểu Điệp cũng dậy rồi à? Mau tới đây, ngồi xuống ăn sáng đi.”
“Vâng ạ.”
Dì vừa định quay đi thì nhớ ra gì đó, lau tạp dề quay lại, cẩn thận nhẹ nhàng nói: “Tiểu Điệp, chắc cháu chưa kịp làm quen với A Liệt đâu nhỉ? Cậu ấy là…”
“Cháu biết ạ.”
Hạ Diên Điệp không nóng không lạnh đáp, khoé mắt cong cong, cười với dì Triệu: “Cậu ấy là con trai của chú Du, chúng cháu đã gặp nhau ở trường.”
“À! Hoá ra các cháu quen nhau rồi! Thế thì tốt, dì đi lấy đồ ăn sáng cho cháu.”
“Cảm ơn dì.”
“…”
Thiếu nữ quay lại, nụ cười trên môi vẫn chưa tắt đã đối mặt với một đôi mắt lạnh lùng sắc bén.
Chẳng biết người kia đã tựa vào lưng ghế tự lúc nào, đôi mắt hẹp dài khẽ híp lại, môi hơi cong lên, càng toát lên vẻ giễu cợt.
Đại thiếu gia.
Cô oán thầm một câu.
Thiếu nữ vô cảm cầm cốc nước trên bàn lên.
“Tại sao hôm nay không gọi?” Du Liệt cầm đũa gắp một miếng thức ăn bỏ vào trong đĩa xương, lạnh nhạt nói, tựa như chỉ thuận miệng hỏi ra.
Hạ Diên Điệp để cái cốc xuống.
“Cái gì?”
“Thứ cậu am hiểu nhất chẳng phải chú, dì, anh, em… gì đó à?”
Hạ Diên Điệp dừng lại.
Cổ tay mạnh mẽ vừa cầm cốc nước lên, Du Liệt hờ hững nhìn lên, liếc cô: “Trước đó cậu làm rất vui vẻ mà?”
“…”
Hạ Diên Điệp đang định đáp lại thì khóe mắt đã thấy dì Triệu bưng bát cháo tới.
Tựa như tàng hình, nhưng Du Liệt gần như cảm thấy mình có thể thấy được cái đuôi lông lá to đùng đang đong đưa sau lưng hồ ly nhỏ lập tức thu lại.
Còn giấu cái đuôi đi, ngoan ngoãn uống từng ngụm nước nhỏ.
“…”
Du Liệt khẽ híp mắt, xương gò má siết chặt.
Cảm xúc khó tả thoáng qua vừa bực bội vừa ngứa ngáy, từ chỗ u tối ở sâu trong lòng dâng lên. Tựa như bị đuôi hồ ly vô hình câu lên khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Có vẻ cách giải quyết duy nhất là lôi cái đuôi hồ ly đang bị giấu kia ra.
Không biết hồ ly nhỏ bị tóm cái đuôi rồi còn có thể ngông cuồng như vậy không?
Lúc dì Triệu đặt bát cháo xuống trước mặt Hạ Diên Điệp, cô đột nhiên cảm nhận được sự nguy hiểm không tên.
Thiếu nữ còn đang nói cười với dì Triệu, cơ thể vô thức ngẩng mặt lên nhìn về phía bên cạnh bàn dài.
Nhưng lại bị thân thể của dì Triệu chắn mất.
Đợi bóng người lui ra, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác của Hạ Diên Điệp. Du Liệt lười biếng chống cằm, vẫn là dáng vẻ thiếu gia lãnh đạm không muốn quan tâm người khác.
“?”
Hạ Diên Điệp hơi nghiêng đầu, vẫn không muốn so đo, cúi đầu ăn bát cháo thơm ngào ngạt mà dì Triệu nấu.
–
Có chút bất ngờ.
Cuối tuần đầu tiên Hạ Diên Điệp tới đây, chú Du phá lệ không về.
Trước giờ ăn cơm trưa, lúc cô xuống lầu đứng ở giữa cầu thang tầng 1 thì nghe thấy những lời này. Hạ Diên Điệp không nghe rõ lắm, chỉ loáng thoáng biết là chú Du ở nước ngoài tham gia một hội nghị thượng đỉnh của các nhà lãnh đạo công ty công nghệ cấp quốc tế, không kịp về. Vì thế bữa cơm tụ họp gia đình theo thông lệ vào cuối tuần này sẽ được huỷ bỏ.
Người truyền lời nói xong, Hạ Diên Điệp cũng không nghe thấy Du Liệt nói gì.
Nếu không phải chắc chắn người truyền lời không hề nói chuyện một mình, có lẽ cô còn tưởng Du Liệt không ở dưới lầu.
Hạ Diên Điệp cho rằng đây là khúc nhạc dạo cho sự kết thúc cuộc đối thoại, cô nhẹ nhàng bước xuống lầu.
Cũng vào lúc này.
“Tổng giám đốc Du xin lỗi vì sự thất hứa vào cuối tuần này.” Người truyền lời cân nhắc giọng điệu: “Để đền bù, tháng này ông ấy tăng thêm ba trăm nghìn trong thẻ tiền tiêu vặt, để cậu mua món quà mà mình thích.”
“…”
Hạ Diên Điệp thoáng run lên, không kịp hạ chân giữ lại dép lê trên đầu mũi chân, để nó rơi xuống bên cạnh cầu thang, sau đó lăn lộp bộp xuống tầng 1.
Thiếu nữ giật mình đứng trên bậc thang.
Trong thời gian ngắn, cô không biết nên kinh hãi vì dép lê tự có chân chạy.
Hay là kinh sợ vì “thẻ tiền tiêu vặt” và “cho thêm ba trăm nghìn”.
Liều sống liều chết làm việc trên núi cả năm cũng chỉ có thể mang về hai ba mươi nghìn. Ba trăm nghìn có thể mua được mười năm thời gian của những người ở nơi mà cô xuất thân.
Một bữa cơm thật đáng tiền.
Hình như tiền tệ mà bọn họ sử dụng không phải cùng một loại.
Tuy Hạ Diên Điệp luôn biết rõ, nhưng đại khái chưa một giây phút nào cô thấy rõ mình và Du Liệt thuộc hai thế giới như thế này. Và khoảng cách giữa hai thế giới này rốt cuộc cách biệt một trời một vực tới đâu.
Mà tàn khốc hơn là trước khi dép lê rơi xuống, cô nghe rất rõ ràng.
Bên ngoài cầu thang tầng 1 vang lên tiếng bật cười khe khẽ của người kia.
“Đền bù?”
Đối với khoản tiền tiêu vặt có thể đổi được mười năm của bọn cô, anh lại chẳng thèm ngó ngàng tới.
Là sáng nay cô đã nghĩ sai, quả thực trên người vị thiếu gia này không cần bất cứ vật ngoài thân nào chống đỡ.
Dáng vẻ ngông nghênh kia của anh còn nặng hơn cả vạn kim.
Hạ Diên Điệp đang suy nghĩ xuất thần.
Trong tầm mắt dưới cầu thang, nghe thấy tiếng dép lê lăn xuống, bóng dáng thanh lịch của Du Liệt bước tới, dừng lại ở chân cầu thang.
Anh ngẩng mặt, đường nét từ cổ tới gò má đều lộ ra vẻ tuấn tú và mạnh mẽ. Chỉ có đôi mắt hẹp dài lười biếng cụp xuống, cảm xúc nhàn nhạt không thể phân biệt được.
“Hồ ly, cậu còn biết nghe lén cơ đấy!”
“?”
Không biết là vì ba trăm nghìn kia hay vì bị rơi mất một chiếc dép lê nên chỉ có thể đứng một chân trên bậc thang, thiếu nữ bị hụt hơi.
Hạ Diên Điệp cúi đầu nhìn chiếc áo phông đã giặt không biết bao nhiêu lần, hình vẽ trên đó cũng sắp bay mất.
Mấy giây sau, thiếu nữ lại ngẩng đầu lên một lần nữa: “Tôi chỉ đi xuống lầu thôi.”
“…”
Cũng không biết anh có phát hiện ra giây phút cô chán nản đó không.
Du Liệt ngước mắt liếc nhìn cô, sau đó chậm rãi nhíu mày lại.
Dường như con mắt vừa đen vừa thuần tuý kia có thể nhìn thấu lòng người.
Trái tim Hạ Diên Điệp đột nhiên run lên.
Sau đó, chàng trai dưới chân cầu thang quay mặt đi, không vạch trần bất cứ điều gì, lười biếng rũ đôi mi xuống ——
“Không nghe lén, vậy sao còn không xuống dưới?” Anh uể oải cất tiếng, tựa như mang theo sự trêu chọc ám chỉ: “Cậu đứng đó làm cái gì? Bị phạt đứng à?”
Hạ Diên Điệp hơi do dự.
Cô nhón chân nhìn thử hai bên, vẫn không thể nào tìm được chiếc dép lê ‘bỏ nhà ra đi’ của mình ở đang rơi ở đâu dưới tầng 1.
Lúc cô còn đang chần chờ.
“Reng reng, reng reng.”
Tiếng chuông ngoài sân đột nhiên vang lên.
Hai người trên và dưới cầu thang đồng thời ngạc nhiên nhìn ra phía cửa.
“A Liệt.” Dì Triệu cầm máy tính bảng trực quan từ phòng người làm ở tầng 1 ra: “Hình như có mấy bạn cùng lớp của cháu tới, dì cho bọn họ vào nhé?”
“…”
“?”