Phá Kén

Chương 11

Hạ Diên Điệp hỏi đường tới phòng y tế của trường nhưng tới nơi mới phát hiện nơi này khoá cửa, không biết đã tan làm hay bác sĩ trực ban của trường đi ăn cơm tối rồi.

Cô không muốn chờ mất công nên đành về phòng học trước.

Vừa bước vào cửa lớp 11/1 thì trên bàn học của mình cách đó không xa có thêm một cái túi giấy.

“Đây là cái gì?” Hạ Diên Điệp tò mò đứng bên cạnh bàn, hỏi Kiều Xuân Thụ.

Cô ấy nhún vai: “Tớ cũng không biết, tớ đi vệ sinh về đã thấy nó được đặt trên ghế của cậu rồi.”

“…”

Hạ Diên Điệp mở túi giáy ra, do dự giây lát, cô giơ tay lấy đồ bên trong ra.

Cái chai tròn vo… là I-ốt sát trùng.

Một túi tăm bông khử trùng.

Một cuộn băng gạc.

Hạ Diên Điệp: “?”

Mà lúc này, Kiều Xuân Thụ thấy trên cánh tay trắng nõn của thiếu nữ có một vết thương đáng sợ, sắc mặt cô ấy cũng thay đổi: “Vết thương này của cậu… là ai làm?”

Hạ Diên Điệp đang cầm cái chai cũng không có tâm trạng nghĩ đến những việc khác. Nghe vậy, đầu ngón tay của cô gẩy một cái, con ngươi không cảm xúc khẽ ngước lên, mỉm cười thẹn thùng sau mắt kính.

“Lúc đi lên bậc thang tớ không để ý nên bị ngã một phát.”

“Ngã nặng như vậy ư? Đi phòng y tế chưa?” Kiều Xuân Thụ sốt ruột suýt đứng bật dậy.

“Đi rồi, nhưng không có ai ở đó.” Hạ Diên Điệp lộ ra vẻ bất đắc dĩ, sau đó xoay cổ tay, đưa lọ i-ốt cho Kiều Xuân Thụ: “Nhưng cũng không cần đi nữa.”

Lúc này, Kiều Xuân Thụ mới nhìn rõ đồ mà Hạ Diên Điệp lấy từ trong túi giấy ra là gì, cô ấy hơi sửng sốt: “Sao lại trùng hợp vậy? Cậu vừa ngã đã có người đưa thuốc ngoại thương cho cậu?”

“Đúng là trùng hợp thật.” Thiếu nữ nhìn lại, nhẹ nhàng đẩy kính mắt lên.

Cô như vô ý liếc nhìn về hướng hai người ngồi ở bàn phía sau.

Kiều Xuân Thụ được nhắc nhở, cô ấy đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, tỏ ra cảnh giác nhìn hai tên con trai ngồi bàn phía sau: “Chắc là hai cậu nhìn thấy ai để đây đúng không?”

“…”

Hai người kia liếc nhìn nhau.

Một trong hai ho nhẹ rồi dựng thẳng sách giáo khoa lên học từ vựng, người còn lại đang định học theo thì bị Kiều Xuân Thụ đặt tay lên sách, đập quyển sách đang dựng được một nửa xuống.

“Bộp” một tiếng vang vọng.

Kiều Xuân Thụ híp mắt lại: “Nói.”

Nam sinh bàn phía sau: “…”

Giằng co mấy giây, cuối cùng nam sinh bàn phía sau giơ tay đầu hàng: “Nhìn thấy nhưng người kia không cho nói.”

“Ai? Nói thế nào?”

“Tuy không nói chuyện nhưng cho bọn tớ một ánh mắt.” Nam sinh đưa tay lên, nghiêm túc giơ ngón cái trước cổ kéo ngang một cái: “Ý của ánh mắt kia chính là nói nhiều một câu sẽ gϊếŧ cả hai bọn tớ.”

“…”

Kiều Xuân Thụ gần như bị tên ngốc bàn sau làm nghẹn họng không nhẹ.

Sau khi nghe nốt lời nam sinh bàn phía sau nói, Hạ Diên Điệp còn thấy cậu ta chột dạ nhìn về phía mình với ánh mắt kỳ lạ.

Biểu cảm tựa như gặp ma vậy.

“?”

Đầu ngón tay cô khẽ gõ vào nắp chai i-ốt.

Phòng sinh hoạt sau sân vận động.

Thời gian và địa điểm Đinh Hoài Tình rời đi.

Mấy điểm nhanh chóng liên kết với nhau, một hình dáng cũng được phác hoạ ra trong đầu cô.

Hạ Diên Điệp quay lại chỗ ngồi, mỉm cười nói với giọng mềm mại: “Biết rồi, cảm ơn.”

“?” Nam sinh kia tỏ ra hoảng sợ.

Cậu ta cứng cổ muốn quay đầu, nhưng lại không dám.

Kiều Xuân Thụ nghe vậy, vội vàng buông tay quay lại: “Cậu biết rồi à? Ai vậy? Ai lại chu đáo như thế?”

“Ừm…”

Thiếu nữ mở chai i-ốt ra, vừa nhướng đôi mắt vừa khẽ cười.

Giống như một con hồ ly xinh đẹp vô hại.

“Chắc là cô gái trong vỏ ốc của trường các cậu.”

Kiều Xuân Thụ: “…”

Kiều Xuân Thụ: “?”

….

Lúc này, dãy bàn cuối.

Du Liệt dựa vào phần tường phía sau cửa sổ, mắt khép hờ suy tư.

Mũ áo hoodie màu xám đậm lại trùm lên đầu. Dưới ánh đèn tuýp trong phòng học, cái bóng của vành mũ chiếu xuống dưới, vẩy vào khuôn mặt như điêu khắc và cắt ngang ở phần giữa sống mũi của chàng trai.

Góc nghiêng xuất sắc cũng được cái bóng làm trở nên vừa cao quý vừa thâm thuý.

Người có vẻ đã ngủ rồi.

Nhưng không…

“Hắt xì.”

Du Liệt bị bản thân đánh thức, cáu kỉnh mở mắt ra.

Anh quay đầu thì thấy khuôn mặt của Cao Đằng đang cười trên nỗi đau của người khác: “Anh Liệt, không phải cậu bị cảm rồi đấy chứ? Thể chất của cậu mà còn bị cảm lạnh, đúng là hiếm thấy.”

Du Liệt nhéo nhéo mũi, uể oải cụp mắt xuống: “Tối qua từ bể bơi lên bị gió thổi.”

“Hả? Chẳng phải bể bơi nhà cậu ở trong nhà ư? Sao lại có gió thổi được?”

“…”

Im lặng mất mấy giây.

Bàn tay xinh đẹp kéo mũ trùm đầu xuống, người kia thấp giọng lầu bầu câu gì đó rồi lại gục xuống.

Cao Đằng sửng sốt.

Diêu Hoằng Nghị hỏi: “Anh Liệt nói cái gì? Sao cậu lại có biểu cảm này?”

“Anh Liệt nói…”

Cao Đằng mê mang quay sang: “Có hồ ly vào nhà?”

Diêu Hoằng Nghị: “?”

….

Tới phân nửa tiết thứ hai của tiết tự học buổi tối, Hạ Diên Điệp đã làm xong hết bài tập của các môn.

Trừ Tiếng Anh.

Môn học khiến cô thấy nhức đầu nhất, không có môn thứ hai.

Đương nhiên tài nguyên giáo dục của một trường cấp ba ở huyện thành xa xôi không thể nào so được với thành phố lớn rồi. Các môn học khác còn có thể dựa vào tri thức và lý luận trong sách để tự học hiểu bảy tám phần. Nhưng Tiếng Anh thì không thể được.

Vả lại, giáo viên Tiếng Anh ở vùng núi lại khan hiếm nhất.

Từ lớp Bảy tới lớp Mười, tổng cộng giáo viên Tiếng Anh còn chẳng dạy hết một nửa số tiết học, lại còn thay đổi liên tục. Cùng một từ vựng nhưng hai giáo viên trước và sau lại phát âm khác nhau, các thì đếm không hết trong ngữ pháp cũng được dạy loạn cả lên, lỗ hổng chồng chất.

Học thuộc từ vựng là điều duy nhất Hạ Diên Điệp có thể cố gắng, nhưng cô chỉ biết viết chứ không biết đánh vần. Bây giờ, Hạ Diên Điệp vừa nhìn thấy đoạn văn hoàn toàn bằng Tiếng Anh là lại thấy đau đầu.

Lúc cô đang chau mày, thất thần vì tờ báo Tiếng Anh thì chuông tan học của tiết thứ hai buổi tự học buổi tối vang lên.

Học sinh giỏi đều coi tiếng chuông tan học như không tồn tại.

Kiều Xuân Thụ am hiểu sâu sắc điều này, cầm cốc nước nhẹ chân rời khỏi chỗ ngồi, tránh quấy rầy học sinh giỏi nhập định.

Tới tận khi một giọng nói vang lên từ sau lưng.

“Bạn Hạ Diên Điệp?”

Đôi vai mảnh mai của thiếu nữ bị kéo lại.

Mấy giây sau, cô mới thả lỏng cảm xúc, ngửa mặt: “Hửm?”

Một nam sinh trắng trẻo đang cầm bảng trực nhật trong tay, đứng ở phía sau bàn học của cô.

“Chào cậu, tớ là lớp phó vệ sinh của lớp 11/1, Tưởng Quang Viễn. Tớ muốn nói với cậu về chuyện trực nhật. Cậu mới chuyển tới trường học nên chưa tới khu vệ sinh bên ngoài lớp, bây giờ tớ sắp xếp cậu quét dọn vệ sinh trong phòng học, cậu thấy sao?”

Hạ Diên Điệp gật đầu: “Tớ phải làm gì?”

“Tớ thêm cậu vào danh sách trực nhật phòng học vào thứ Hai, cũng chính là tối nay.” Tưởng Quang Viễn nói xong lại viết vào bảng trực nhật: “Sau khi kết thúc tiết học buổi tối, các bạn trong lớp về gần hết, cậu ở lại quét dọn với học sinh trực nhật khác là được.”

“Được.”

Hạ Diên Điệp vốn định sau giờ học sẽ ở lại thêm một lúc. Thấy bài học thuộc mình cũng học gần xong, các bạn học khác cũng về gần hết, cô thu dọn đồ đạc xuất phát.

Nếu không trong trường quá đông người sẽ lãng phí rất nhiều thời gian trên đường.

Tính toán hiệu suất gần như đã trở thành bản năng của Hạ Diên Điệp.

Lúc trong núi, sức khoẻ của bà nội không tốt, mọi chuyện trong nhà đều do một mình cô làm. Vì thế làm việc với hiệu suất thấp là điều Hạ Diên Điệp sợ nhất.

Dần dà nó đã trở thành thói quen, dù có vào trường cấp ba tư nhân trong thành phố lớn học thì cô vẫn không thể thuyết phục bản thân chậm lại.

Phòng học lớp 11/1 sau giờ học, thiếu nữ bàn trên đang cúi đầu viết gì đó. Chỗ vành tai trắng ngần của thiếu nữ có hai cái dây tai nghe màu đen rủ xuống, chui vào trong túi xách treo ở bên cạnh.

Trong túi xách lộ ra một góc máy nghe nhạc cầm tay màu xanh.

Dường như cô gái cúi đầu không hề chú ý, vài ba bạn học đi qua cũng không nhịn được quay đầu nhìn về phía cô và thứ trong túi xách kia. Thỉnh thoảng lại có vài tiếng cười hoặc nhỏ giọng thảo luận.

“Tớ đúng là được mở mang tầm mắt.” Cao Đằng chạy từ bàn trên về: “Cậu thấy chưa anh Liệt? ‘Máy nghe nhạc’, cái loại mà phải bỏ băng nhạc vào đó! Sau khi tốt nghiệp tiểu học, tớ chưa bao giờ nhìn thấy thứ đồ chơi đó nữa. Thế mà học sinh nghèo lớp chúng ta vẫn đang dùng thứ đó.”

Diêu Hoằng Nghị cũng kinh nhạc nhìn lại: “Chừng hai năm nữa có thể bán đi như đồ cổ rồi đấy.”

“Ai mà chẳng biết, tớ cũng muốn lấy thứ đó chơi. A!”

Cao Đằng đột nhiên bị cái chân dài bên cạnh đá một cước, cậu ta che mông nhảy ra ngoài, quay đầu lên án: “Anh Liệt! Cậu đạp tớ làm gì?”

“Cậu quá ồn ào.”

Du Liệt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lười biếng nói.

Anh cụp mắt xuống, đứng dậy, lúc rời bàn còn thuận tay nhấc cái ba lô màu đen lên đeo vào một bên vai, dáng vẻ rất tùy ý, sau đó sải bước đi về phía cửa sau của phòng học.

Chỉ là vào một giây trước khi ra khỏi phòng học, nam sinh như lơ đễnh ngừng lại.

Đôi mắt đen như mực nhìn thoáng qua bóng lưng đơn bạc ngồi ở bàn đầu.

Nhưng cũng đúng vào một giây này, thiếu nữ trong tầm mắt chậm rãi đứng dậy. Phía trước trường học đã trống không, cô nhẹ nhàng xoay cổ tay, duỗi cái lưng mỏi.

“Để tớ quét hàng này cho.”

Trong phòng học yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thiếu nữ cười đáp lời người khác.

Giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa khôn khéo, vô cùng giả tạo.

Du Liệt hơi nheo đuôi mắt lại.

Trong đầu lơ đãng hiện lên mấy hình ảnh.

Đại khái là bên mặt nước dưới ánh trăng, thiếu nữ mặc váy ngủ mỏng dài, đôi chân trắng nõn vắt qua cửa sổ, mắt hạnh ươn ướt lộ ra vẻ kinh hãi đang ngước mắt nhìn lên. Còn có trên ghế sofa tầng 1 dưới ánh đèn mờ tối, nụ cười với đuôi mắt khoé môi cong cong như hồ ly, thiếu nữ đùa cợt khẽ nói một câu “Cậu ngủ ngon”, mắt cá chân trắng như tuyết giẫm qua thảm nhung màu đen.

Hình ảnh cuối cùng là buổi sáng, anh đứng ở phần cầu thang chuyển từ tầng 2 lên tầng 3 nghe thấy giọng của cô gái đang lấy lòng Du Hoài Cẩn truyền từ tầng 1 tới.

“Cháu sẽ làm tốt nhiệm vụ là con mắt của chú Du, sẽ báo lại với chú tất cả những gì liên quan tới Du Liệt mà cháu nhìn thấy…”

Từ trước tới nay, ai cũng biết Du Liệt luôn ngạo mạn và có tính đại thiếu gia. Đây là lần đầu tiên khiến anh nếm mùi thất bại, thậm chí có thể nói là có cảm giác bị phản bội. Hồ ly nhỏ này là người đầu tiên.

Hai mặt, xảo trá, giả vờ lương thiện.

Cho một bài học cũng tốt.

Du Liệt cụp hàng mi vừa dài vừa dày xuống.

Anh khẽ xoay tảng đá tròn rồi di chuyển lung tung giữa các đốt ngón tay, sau đó bắt lấy vào lòng bàn tay, thuận tay nhét luôn vào trong túi áo. Bóng dáng cao gầy bước ra ngoài khuất sau cửa lớp.

Sau khi khoá cửa phòng học của lớp 11/1 lại, hành lang của tầng cao nhất tối om. Cả toà nhà dạy học của khối 11 như chẳng còn học sinh nào ở lại.

Hạ Diên Điệp thuận theo cầu thang đi xuống bên dưới.

Đèn cảm ứng ở hành lang sau lưng tắt ngúm, cô cũng chẳng để ý. Hạ Diên Điệp vừa xuống tầng vừa chăm chú nghe băng ghi âm Tiếng Anh đã hơi xước trong tai nghe.

Chỉ là lúc đến tầng 3, vừa bước xuống bậc thang cuối cùng còn chưa đi tới chỗ ngoặt, ánh sáng trước mũi chân của Hạ Diên Điệp đột nhiên bị bóng đen che lại.

Cô dừng chân, tháo tai nghe ra và ngẩng mặt lên.

Bất luận quần áo hay kiểu tóc của mấy nam sinh đang ngăn trước mặt cô đều đang cật lực cho thấy sự “không đàng hoàng”.

Ánh mắt “dứt khoát”, mục tiêu rất rõ ràng, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến.

Một ngày hai lượt.

Vẫn chưa xong.

Hạ Diên Điệp nhíu chặt mày, nhưng vẫn phải đè nén cảm xúc xuống, cô dùng ngón trỏ đẩy mắt kính lên.

Trong hành lang yên tĩnh chỉ nghe thấy giọng nói bất an của thiếu nữ:

“Bạn học, xin hỏi bạn có chuyện gì không?”

Giờ đổi thành mấy nam sinh sững sờ, tiếp theo đó là tiếng “xì” và tiếng chế giễu.

“Đúng là học sinh nghèo.”

“Nhìn dáng vẻ chưa thấy sự đời này, e rằng ngay cả chúng ta tới làm gì cũng không biết.”

“Đinh Hoài Tình đúng thật là, cậu ta thế này thì sao có thể dính dáng tới anh Liệt được? Lại còn tới tìm gây khó dễ cho cậu ta, Đinh Hoài Tình cho rằng mấy người chúng ta rảnh không có việc gì làm à?”

“Ha ha, cậu đúng là biết giả vờ giả vịt. Nếu cậu ta có quan hệ gì với Du Liệt, cậu còn dám chặn đường cậu ta à?”

“…”

Trong tiếng cười đùa có sự uy hϊếp và tiếp cận.

Đừng ở khúc ngoặt ở cầu thang tầng trên nhìn xuống có thể thấy cái bóng của thiếu nữ bị vây quanh, giống như bị doạ sợ, co rúm lùi về phía góc cầu thang xuống tầng dưới.

Du Liệt lười biếng dựa vào lan can giương mắt nhìn.

Dường như chỉ là đi ngang qua, tóc mai đẹp đẽ, mặt mày lộ rõ vẻ lạnh nhạt. Anh hờ hững như không thấy, im lặng xoay phiến đá tròn trong tay, đi về hành lang phía trước.

Âm thanh của tầng dưới xa dần.

Con ngươi đen láy lạnh lùng của Du Liệt hờ hững liếc ra ngoài cửa sổ.

Hẳn sẽ đánh nhau.

Chí ít lúc nhảy qua bệ cửa sổ, bóng dáng tinh tế chiếu trên cửa chỉ tuỳ tiện chống tay một cái là đã bước được vào, vô cùng gọn gàng.

Có lẽ sẽ chịu chút thiệt thòi, dù sao eo chân mảnh khảnh thế kia, đánh không lại con trai cũng là bình thường.

Với tính tình hồ ly thích trêu đùa người khác kia của cô, chịu chút thiệt thòi cũng đáng.

“…”

Đi được hơn nửa hành lang, bóng dáng cao gầy kia vẫn chậm lại.

Tới một bước nào đó, rốt cuộc cũng dừng lại.

Mấy giây sau, Du Liệt khẽ chép miệng một cái, khó chịu dùng lưỡi đẩy đẩy xương hàm. Anh đột nhiên xoay người, đè nén sự nóng giận không tên đi về hướng ngược lại.

Vượt qua chỗ rẽ, anh đi thẳng xuống cầu thang dẫn tới tầng dưới.

“Tôi… Tôi thật sự quen biết Du Liệt.”

Một giọng nữ run rẩy tựa như đang khóc nức nở, siết chặt sợi dây nào đó trong tâm trí của Du Liệt, bóng dáng của anh cũng đột ngột dừng theo.

Một hai giây sau, Du Liệt rút chân dài về.

Dưới một cảm xúc vi diệu nào đó, đường quai hàm của anh căng chặt mạnh mẽ.

Du Liệt hơi híp mắt lại, nhìn về phía bậc thang ở tầng dưới kia.

Dưới tầng cũng trở nên yên tĩnh.

Hiển nhiên, đám nam sinh kia vẫn bán tín bán nghi, do dự mất mấy giây, có người bắt đầu trào phúng: “Chắc không phải cậu định nói cậu chính là cô bạn gái đang được đồn thổi trong diễn đàn kia đấy chứ? Vẫn chưa tỉnh mộng à?”

“…”

Du Liệt nghiêng người dựa vào tường, lạnh lùng đợi cô nói dối.

Dưới tầng.

“Tôi là… là…” Cô gái nhỏ rụt rè đẩy gọng kính đen cực kỳ xấu xí kia: “Tôi là cô họ xa của cậu ấy.”

Du Liệt: “…”

“?”