Hoàng Tử Tennis - Xuy Tuyết

Chương 12

Chớp mắt đã đến ngày thi đấu với Fudo Peak. Tôi nghĩ tôi có thể bắt đầu huấn luyện bọn họ, nếu có thể, tôi không muốn bọn họ bị thương trong trận đấu. Nhưng tôi không thể một mình sửa đổi cốt truyện, tôi chỉ có thể giảm thương tổn đến mức thấp nhất.

“Thảm rồi, đến trễ buổi sinh hoạt của câu lạc bộ. Làm sao đây, đội trưởng chắc không nhẫn tâm phạt tôi chạy mấy vòng đấy chứ? Không biết có thể lén lút đi vào hay không?” Đều tại Echizen Ryoma hại, đáng giận, tan học cũng không gọi tôi.

“Đến trễ buổi sinh hoạt của câu lạc bộ, phạt chạy 10 vòng.”

“Này, em là Chủ tịch câu lạc bộ đấy.” Không thể nào, tôi rất ghét chạy bộ.

“20 vòng, em cũng là trợ giảng.” Tezuka nói.

“Sao lại như vậy….” Vậy mà tôi lại quên thói quen của Tezuka.

“30…”

“Dừng… chờ chút… 20 vòng… tôi chạy là được.” Toát mồ hôi… đừng có tăng thêm nữa.

“Tất cả chạy 20 vòng sau đó bắt đầu luyện tập.” Tezuka phạt tôi chạy mà còn chạy cùng tôi. Chỉ một từ - thật tàn nhẫn.

“Hả? Tiểu Tuyết, hôm nay cậu cũng phải chạy hả?” Kikumaru hỏi.

“Ngừng, madamadadane. Chắc cô ấy đến trễ nên bị phạt chạy bộ rồi.” Echizen Ryoma nói.

“Cậu còn nói, đều do cậu hại tôi. Lúc tan học cậu cũng không gọi tôi.” Đáng ghét, Ryoma chết tiệt, Ryoma thối. Hại tôi đến trễ, còn ở đây vui vẻ khi tôi gặp họa.

“Ngừng, cậu ngủ quên, gọi cậu không dậy mà.”

Thì ra Echizen Ryoma đã gọi tôi dậy sao?

“Này, nhóc con với Tiểu Tuyết có quan hệ gì vậy? Người yêu hả?” Kikumaru Eiji hỏi.

“Ai là người yêu của cậu ấy chứ?” Tôi nói.

“Ai là người yêu của cô ấy chứ?” Echizen Ryoma nói.

“Wow… Rất ăn ý.” Momoshiro Takeshi cũng tới tham gia náo nhiệt.

“Ai và cậu ta ăn ý chứ?” Tôi nói.

“Ai ăn ý với cô ấy chứ?” Echizen Ryoma.

“Như vậy mà còn chưa tính là ăn ý à? Ha ha… quan hệ không tầm thường nhỉ, rất giống nhau.” Momoshiro Takeshi.

“Hừ…” Tôi.

“Hừ” Echizen Ryoma.

“Chạy đàng hoàng một chút, tốc độ của mấy cậu chậm lại rồi đó. Quên nói cho mấy cậu biết, ai về đích cuối cùng sẽ uống nước trái cây khô của Inui - phiên bản mới nhất trà trừng phạt. Nếu đồng thời về cuối, thì uống cùng nhau…” Inui chưa nói hết câu, đội ngũ chạy bộ chúng tôi cuốn lên một trận khói bụi. Quả nhiên, động lực từ nước của Inui Sadaharu mang đến không phải tầm thường.

“Còn một vòng cuối cùng, mọi người chuẩn bị chạy nhanh. Nhắc lại một chút…Trà trừng phạt…” Lần này lời Inui nói lại bị ngắt tiếp.

“Hương vị thế nào?” Tôi hỏi.

“À… Tôi không muốn nhớ đến nó.” Momoshiro Takeshi.

“Hít hà…” Kaidoh Kaoru.

“Hu hu… Tôi không muốn uống cái đó đâu.” Kikumaru Eiji.

“Burning…” Kawamura Takashi.

“... Tôi ghét hương vị đó.” Oishi Syuichirou.

“Mada mada dane.” Echizen Ryoma.

“Ha ha… Lần này muốn nếm thử xem có ngon như vậy không.” Fuji.

“Đàn anh Fuji muốn uống, tại sao còn chạy nhanh như vậy?” Momoshiro Takeshi hỏi.

“Ha ha… Mặc dù tôi thích hương vị của trà trừng phạt. Nhưng mà tôi lại rất thích xem nét mặt của những người khác khi uống nó.” Fuji cười rất vui vẻ.

Lúc này Momoshiro Takeshi thầm nghĩ: Nhất định không thể đắc tội người này.

“Người cuối cùng… Nhã Diệp,” Inui tuyên bố kết quả.

“Haiz… Sao lại như vậy, chúng ta đến đích cùng nhau mà?” Không phải chứ? Tôi không muốn uống loại nước đó đâu, còn bốc khói màu đỏ, nhìn như máu vậy.

“Em chậm hơn 0,02 giây so với bọn họ.” Inui nói xong thì đưa cho tôi một ly trà trừng phạt của Inui.

“...” Dù thế nào đi nữa, dù sao cũng đã tính chuẩn xác như vậy. Chết thì chết. Ừng ực… ừng ực… hình như… không khó uống lắm.

Fuji lấy sổ ghi chú ra sau đó hỏi tôi: “Có có cảm thế nào?”

“Hương vị bình thường, không khó uống lắm. Nhưng nếu anh thêm vào bên trong một chút… sẽ ngon hơn.” Tôi trịnh trọng nói ra suy nghĩ của mình.

Lúc này trong đầu mọi người đều có một suy nghĩ giống nhau: Thế mà còn có người giống như (đàn anh) Fuji. Thật lợi hại…