Mạt Thế Chung Cư Trữ Vật Tư Sinh Tồn

Chương 48: Núi Vọng Hải

“Cô Vưu, cô không đi cùng chúng tôi sao?” Tây Mạn đi tới, trên mặt thiếu niên lộ rõ vẻ thất vọng và lo lắng.

Tầm mắt cô đảo qua Phương Tử Thần và Tiểu Lộ đang chạy tới đây từ xa, lấy từ trong balo ra một chiếc mũ lưỡi trai, hạ vành mũ xuống che nửa khuôn mặt: “Không, ở đây có quá nhiều người, tôi đi về phía bắc của núi xem sao.”

“Nhưng nếu mọi người ở cùng một chỗ thì có thể chăm sóc lẫn nhau. -----”

Tây Mạn còn muốn nói thêm gì nữa nhưng bị Lâm Vụ vỗ bả vai, anh ấy liếc nhìn Phương Tử Thần ở xa rồi lại nhìn về phía Vưu Khê: “Chúng tôi tạm thời ở cùng một khách sạn, nếu cô có chuyện gì thì có thể đến đây tìm chúng tôi.”

“Cảm ơn.” Cô cảm thấy Lâm Vụ đã hiểu lầm gì đó nhưng hiểu lầm này có thể giải thích tại sao cô lại muốn tách khỏi bọn họ, cô cảm thấy cũng tốt.

Nguyên Kỳ một tay ôm con trai, một tay xách túi du lịch lớn nhìn theo Vưu Khê rời đi.

Nguyên Nịnh che miệng vết thương thở dài: “Đi thôi.”

***

Vưu Khê mất gần bốn mươi phút mới đến được phía bắc của ngọn núi, lúc đầu hai bên còn rất nhiều người nhưng sau khi vượt qua hai con đường núi thì số người càng ngày càng ít.

Hiện giờ là thời kỳ đầu của tai họa, tuy mọi người đang khủng hoảng nhưng trật tự vẫn chưa bị xáo trộn, có một số người thấy cô một mình xách theo một chiếc túi du lịch lớn cũng không lộ ra ánh mắt kỳ quái, nhiều nhất cũng chỉ là nhìn cô một cái.

Sau khi băng qua đường núi lại có một địa hình bằng phẳng khác, đường đi được bảo trì tốt, được làm bằng gạch phẳng, hai bên sườn núi xuất hiện một số tòa nhà nhỏ, phần lớn cao khoảng năm sáu tầng, cũng có tòa nhà chung cư bảy tám tầng.

Cô tìm thấy một tòa ký túc xá hướng về phía bắc ở sát vách núi, vị trí của tòa nhà này hơi xa một chút nhưng vì nằm rìa vách núi nên một số phòng quay về phía bắc đều có ban công, có thể ngắm cảnh nơi xa.

Ban đầu đây cũng là một căn phòng nhìn ra biển nhưng sau trận sóng thần, thành phố đã bị ngập đến tận tầng 4, bây giờ nhìn đâu cũng chỉ thấy một đại dương mênh mông xám đen với rác trôi nổi, những tòa nhà cao hơn một chút đứng sừng sững giống như hòn đảo biệt lập giữa đại dương bao la.

Người có tố chất tâm lý kém không thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy nên hầu hết các phòng hướng bắc đều trống rỗng. Vưu Khê luôn muốn kiểm tra tình huống bên ngoài nên vị trí căn phòng này rất thuận tiện.