Hãy nhớ kỹ, nếu thứ đến vào ban đêm quá hung hãn, anh có thể vẩy máu lên nó."
Kỷ Hoằng Tu kinh hãi: "Vẩy máu? Cần bao nhiêu máu chứ?"
"..." Cổ Sơ Tình chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cứ xem tình hình rồi vẩy nó."
Kỷ Hoằng Tu: "...!"
Bóng trăng che phủ như một tấm vải mỏng, các ngôi sao lạnh lẽo chiếu sáng.
Nửa đêm, một cơn gió buốt từ trên trời thổi tới. Trong khe núi yên tĩnh, những sinh vật đi lại trong đêm dường như có cảm giác sợ hãi nào đó, vừa lao ra ngoài liền hừ lạnh một tiếng rồi lẩn vào bóng tối.
Sau khi có một thứ không biết từ đâu nhảy ra khỏi rừng thì những sinh vật kia sợ hãi chạy ra khỏi nơi ẩn náu.
"Đáng chết, từ khi nào lại có một tên giàu có như vậy xuất hiện ở thôn Đại Khẩu của chúng ta chứ? Tại sao lại đáng sợ như vậy? Những vị khách không mời kia đã đến nhà cũ của nhà họ Cổ hai đêm liền rồi." Một nữ quỷ mặc sườn xám, tóc dài đến gót chân vỗ nhẹ vào ngực, trong lòng còn sợ hãi hỏi lão quỷ bên cạnh.
Lão quỷ trừng mắt nhìn con quỷ đối diện bằng ánh mắt nham hiểm: “Theo ta được biết, những ngày này là ngày mà cô gái nhà họ Cổ thoát ra khỏi vỏ bọc của gia tộc mình. Nhà họ Cổ của cô gái đã làm quá nhiều chuyện xấu xa, ngay cả ông trời cũng đã nhìn ra nên muốn chấm dứt con đường thừa tự của nhà họ Cổ. Nhìn xem, những chuyện sau đó đều nguy hiểm hơn những lần trước. Nhưng đêm nay chắc chắn còn vô cùng nguy hiểm, nhưng..."
"Này, lão quỷ chết tiệt, ông đang nói cái gì vậy? Nhà họ Cổ làm chuyện xấu xa khi nào. Cơm có thể ăn bậy nhưng nói thì không được nói bậy nha. Nhà họ Cổ thay trời hành đạo, hàng yêu trừ ma, cái gì mà làm chuyện ác…”
“Cái này là ta đã lỡ lời sao?”
"Không phải là lỡ lời đâu. Đừng quên, con trai của ông đã được nhà họ Cổ cứu giúp. Nếu không phải nhờ nhà họ Cổ, thì bây giờ đến một cây nến thờ ông cũng chưa chắc được ăn."
"Được rồi được rồi, là lỗi của ta, ngươi có muốn đi qua nhìn xem không?"
“Muốn đi thì các ông tự đi đi, ta sẽ không đi góp vui đâu. Đêm qua ta gần như bị thiêu rụi bởi linh quang phát ra từ ngôi nhà cổ. Đừng có mà chuyện náo nhiệt thì không thành mà lại vứt bỏ mạng sống của mình ở đó, cái đó mới gọi là chết oan.”
Khi các con quỷ đang nói chuyện, một nam quỷ mặc áo khoác đột nhiên bay tới: "Xin lỗi, gần đây sư phụ Cổ rất bận phải không? Ta đã tìm cô ấy nhiều ngày nhưng cô ấy không để ý đến ta."
Nữ quỷ mặc sườn xám: "Này, ngươi mới tới à? Ngươi là người nhà nào? Tại sao ta chưa từng gặp ngươi?"
Nam quỷ mặc áo khoác: “Ta là người vùng khác đến. Ta muốn nhờ Cổ sư phụ một việc nhưng hình như cô ấy…”
Nữ quỷ mặc sườn xám ân cần nói: “Hiện tại cô ấy không có thời gian để ý đến ngươi, ngày mai ngươi có thể đi tìm cô ấy.”
Trên con đường núi đen kịt, tiếng tim đập rất có nhịp vang lên từ phía xa xa, tiếng động đi đến đâu thì ve sầu lặng im đến đó.
Bên trong ngôi nhà cũ kiểu cổ xưa có ngọn đèn dầu bằng đồng phát ra ánh sáng yếu ớt, tiếng xì xì vang lên không ngừng.
Gió lạnh thổi qua, anh đèn soi thẳng đứng nơi đôi nam nữ trẻ đang ngồi. Khuôn mặt cô gái trắng nõn bình tĩnh, trong đôi mắt đen láy lấp lánh tia lửa đang đốt, người đàn ông đang ngồi tựa vào người cô thì rụt đầu rụt cổ, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, một cử động nhỏ nhất cũng khiến anh lo lắng bất an.