Ba, bác, anh trưởng đều liều mạng vì cô, cô cũng muốn vì bọn họ mà làm chút gì đó.
Sau khi Cổ Sơ Tình trở nên hiểu chuyện, cô đã hiểu tại sao mà ba và bác cô không dùng dương khí của bọn họ để che lấp âm khí của cô, mà là chọn anh họ tuổi nhỏ. Bởi vì, bọn họ biết, bọn họ biết cô sẽ không sống được đến hai mươi tuổi...
Cổ Sơ Tình dâng hương xong, thu lại cảm xúc toát ra trong mắt.
Sau khi hương đã cháy hết, cô lấy ngọc phù dưới lư hương ra, lấy máu mào gà nhỏ lên ngọc phù. Sau đó mở hộp dụng cụ, từ bên trong tìm ra một sợi dây màu đỏ, đeo ngọc phù lên cổ.
Ngọc phù này là cô dùng để bảo vệ thân thể.
Hai ngày nay sẽ không yên bình, chắc chắn sẽ có ma quỷ nào đó gây phiền toái cho cô. Cô ngược lại không sợ những thứ kia, nhưng lại lo lắng lỡ đâu sơ sẩy sẽ bị đoạt thân.
Đề phòng vạn nhất, trước tiên làm một lá phù để bảo vệ thân thể mình trước, đến lúc đó đánh nhau, cô cũng không cần phân tâm vào việc bảo vệ thân thể.
*
Màn đêm buông xuống, ăn cơm tối xong, Cổ Sơ Tình đưa Kỷ Hoằng Tu và Điền Hạo về phòng.
Chờ sau khi hai người vào nhà, cô nhìn thoáng qua đèn Thất Tinh Dương Linh đặt ở trên bàn Bát Tiên. Trán hơi nhăn lại, xoay người chuyển đèn Thất Tinh Dương Linh đến trên bàn thờ của tổ tiên, sau đó lấy ba đồng tiền trong hộp dụng cụ ra, đặt chúng ở ba hướng đèn Thất Tinh Dương Linh.
“Lão tổ tông, các ngài nên giữ kỹ ngọn đèn này thật tốt, nếu nó tắt, vậy mọi người cùng nhau xong đời.”
Cũng không phải cô hù dọa bọn họ, nếu đèn tắt, thứ chờ đợi cô chính là Hắc Bạch Vô Thường cầm xiềng xích Câu Hồn, vậy không phải là mọi người cùng nhau chơi xong sao.
Cô vừa dứt lời, một làn gió mát thổi qua gò má, tựa hồ đang đáp lại lời nói của cô, trong dịu dàng mang theo một tia an ủi.
Cổ Sơ Tình liếc nhìn bài vị tổ tiên, hé miệng mỉm cười.
Sau khi đặt xong đèn Thất Tinh Dương Linh, Cổ Sơ Tình ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời đêm đen không thấy đáy, đồng tử hơi co lại, lại lấy bảy đồng tiền trong hộp dụng cụ ra, mũi chân nhẹ nhàng mượn lực trên mặt đất, đột nhiên bay lên nóc nhà.
Cô ở trên nóc nhà quan sát một chút phương hướng, đuôi lông mày hơi nhíu lại, dùng tay ném bảy đồng tiền về bảy phương hướng.
Cổ Sơ Tình vỗ vỗ tay, ngáp một cái.
Gần đến giờ rồi, đêm nay dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng muốn nó có tới mà không có về.
Nhảy từ trên mái nhà xuống, Cổ Sơ Tình xách thùng nước từ trong giếng lên, tạm thời rửa mặt sạch một chút, ôm hộp dụng cụ của mình đi vào phòng phía đông.
Đêm qua cô thức dậy lúc ba giờ và đến bây giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi, buổi tối còn có trận ác liệt phải đánh, phải thừa dịp mấy thứ kia chưa tìm tới cửa, nhanh chóng ngủ bù.
*
Đêm ngày càng dày đặc, mặt đất một mảnh yên tĩnh.
Những ngọn núi uốn lượn giống như những cự thú khổng lồ cổ xưa ngủ yên trong vực thẳm, trông rất đáng sợ.
Đêm lạnh gió bắc xào xạc cuốn lá khô giống như một chiếc thuyền trôi, phiêu đãng theo chiều gió. Những ngọn núi tĩnh lặng dường như trở nên sống động vào lúc nửa đêm, phảng phất sống lại, một đám bóng ma lờ mờ di chuyển tới lui trong rừng.
Trong căn nhà cũ tối đen, ánh sáng của đèn cầy yếu ớt nhấp nháy.
“Meo meo." Đột nhiên có tiếng mèo kêu.