Luôn Có Hồn Ma Đến Tìm Tôi

Chương 19

Nếu ở quá gần, thậm chí có thể bị dương khí của anh đốt cháy.

Đôi mắt phượng của Kỷ Hoằng Tu hơi sáng lên, anh đi tới bên cạnh Cổ Sơ Tình. “Ngồi xuống.”

Cổ Sơ Tình duỗi chân trần sang một bên, kéo một cái ghế đẩu tới chân của Kỷ Hoằng Tu, một tay ấn vai anh ngồi xuống ghế.

Cô khép hai ngón tay lại, nhẹ nhàng để dưới cằm Kỷ Hoằng Tu, nâng mặt anh lên. “Ba tháng trước đột nhiên tôi có thể nhìn thấy quỷ, tôi sắp bị quỷ dọa chết rồi.” Kỷ Hoằng Tu ngẩng đầu, giọng điệu tuy hơi ủ rũ nhưng lại âm ỉ mang theo chút phẫn nộ. “Có đôi lúc, người còn đáng sợ hơn cả quỷ.” Cổ Sơ Tình lạnh nhạt nói một câu, ngón tay nhanh chóng xoa lên đôi mắt của anh một cái.

Chỉ nhìn thấy trong con ngươi đen nhánh của anh, một ngọn lửa mạnh mẽ đột nhiên bừng lên, giống như đang thiêu đốt đáy mắt anh.

“Con người có đáng sợ thế nào thì vẫn là con người, chạm vào được, sờ vào được…” Kỷ Hoằng Tu nghe hiểu được hàm ý sâu xa trong câu nói của Cổ Sơ Tình. Cổ Sơ Tình tỉ mỉ quan sát tình huống của Kỷ Hoằng Tu.

Nửa khắc sau, cô đột nhiên mỉm cười.

“Mắt này của anh không phải mắt âm dương.” Cổ Sơ Tình thu tay về, nhặt một chiếc khăn trắng từ bàn Bát Tiên để lau tay.

Kỷ Hoằng Tu kinh ngạc: “Không phải mắt âm dương ư, vậy tại sao tôi lại nhìn thấy quỷ?”

“Có thể nhìn thấy quỷ, không nhất định là mắt âm dương.” Cổ Sơ Tình vứt khăn tay xuống bàn, ngước mắt lên hỏi anh: “Có phải mắt anh từng nhiễm máu của anh không?”

“Ba tháng trước tôi gặp tai nạn xe, lúc đó trán bị thương, máu có nhỏ vào mắt.” Kỷ Hoằng Tu hồi tưởng lại, lúc đó, mắt anh đau nhói, anh cũng không để ý, chỉ biết bác sĩ bảo là bị chấn thương sọ não.

Không ngờ vào tối ngày hôm đó, anh liền nhìn thấy quỷ ở bệnh viện. Con quỷ đó cũng chẳng biết từ đâu tới, đứng ở một góc trong phòng bệnh nhìn chằm chằm vào anh. Lúc đó, anh còn tưởng rằng có trộm lẻn vào phòng bệnh, đang chuẩn bị kêu lên, nào ngờ con quỷ đó lại nhảy ra khỏi cửa sổ.

Anh sững sờ, tưởng rằng tên trộm bị anh dọa sợ nên đành nhảy lầu để trốn thoát, vừa đuổi tới bên cửa sổ để nhìn, anh lại phát hiện người đó đang lơ lửng trên không trung. Cảnh tượng đó suýt chút nữa doạ anh tè ra quần.

Anh dọn đồ xuất viện ngay trong đêm, sau khi trở về nhà, anh phát hiện... người bà đã chết được ba năm của mình lại đang ngồi ở trên sopha, cùng xem tivi với anh trai anh. Cổ Sơ Tình: “Anh có thể tìm tới nơi này, chắc trước kia cũng từng tìm người xem qua rồi nhỉ? Ông ta có nói cho anh biết anh căn bản không cần phải sợ quỷ không?” Nhà họ Cổ sớm đã rút khỏi giới âm dương, mấy chục năm chưa rời núi, có thể tìm tới được đây, hẳn là có người đã chỉ điểm cho anh.

Kỷ Hoằng Tu gật đầu, sắc mặt rất khó coi: “Thứ như quỷ nói không sợ là không sợ sao. Cổ đại sư, tôi nghe người ta nói cô có cách phong ấn mắt âm dương của tôi, cô giúp tôi đi, tôi không muốn lại nhìn thấy quỷ nữa đâu, cho dù chúng không hại tôi, tôi cũng rất khϊếp sợ.”

“Tôi không có bản lĩnh phong ấn mắt của anh đâu.” Cổ Sơ Tình nhún vai: “Anh đây là linh nhãn do dương huyết mở ra, không thể phong ấn được.”

Nếu như cô đoán không nhầm, lúc anh gặp tai nạn xe, thiên linh bị tổn thương, máu dương linh trong thiên linh thấm vào mắt, khai linh cho đôi mắt, vì vậy nên mới nhìn thấy quỷ.