Hệ Thống: Mợ Lục Mắc Chứng Câu Giờ

Chương 1: Ảo giác và chứng vọng tưởng bị hại

Tô Trì cảm thấy gần đây bản thân bị ảo giác khá nghiêm trọng.

Chẳng hạn như bây giờ, chỉ vừa tỉnh ngủ mà trong đầu cô đã vang lên một giọng nói máy móc, ríu rít không ngừng: “Xin chào ký chủ! Đây là thế giới trong sách, cô là nữ chính trong truyện thiên kim thật - giả. Thân là vai chính, cô là thiên kim hào môn, nhưng khi vừa sinh ra thì bị bế nhầm, nên mới lớn lên trong một gia đình bình dân…”

Tô Trì: “Ừm.”

Tô Trì đã nghe đoạn lời thoại này suốt mấy ngày nay, đến nỗi lỗ tai sắp mọc kén luôn rồi.

Nội dung giống nhau như đúc, không sai một câu một chữ nào.

Hơn nữa, nói suốt mấy ngày rồi, nhưng cũng chẳng thấy có chuyện gì xảy ra cả.

Cô dụi dụi mắt, lấy điện thoại mở bộ tiểu thuyết đang cày dở, tiếp tục đọc một cách say sưa.

“Nhanh thôi, bố mẹ ruột của cô sẽ đến đón cô về nhà, để cô và nam chính đính hôn. Hiện tại thế giới trong sách xảy ra biến cố, một độc giả của bộ truyện bỗng xuyên sách, trở thành thiên kim giả.”

Tô Trì: “Ừ, ừ.”

Cô nghe tai này ra tai kia, tập trung tinh thần đọc truyện.

“Nữ phụ xuyên sách nắm rõ cốt truyện, cũng được ràng buộc với hệ thống, chuẩn bị xây dựng hình tượng nữ phụ phản công, cướp đi nam chính và sự cưng chiều của bố mẹ ruột của ký chủ. Nhiệm vụ của cô là phải giữ vững địa vị nữ chính của mình, quay về hào môn, công lược nam chính.”

Tô Trì: “Ừ, ừ, ừ.”

Tác giả cuốn tiểu thuyết Tô Trì đang đọc vẫn chưa viết xong, chương mới được cập nhật tối qua thì quá ngắn, cô đọc chẳng mấy mà hết, lại còn dừng đúng đoạn gay cấn nhất nữa chứ.

Cô tiện tay bình luận thúc giục chương mới, sao đó mới chậm rì rì bò dậy khỏi giường.

Tô Trì đứng trước gương rửa mặt, trong lòng thầm nghĩ: ảo giác cũng kéo dài vài ngày rồi, mình vẫn nên đi bệnh viện khám thử xem sao.

Dù sao kiểu giả thiết cô là nữ chính tiểu thuyết, bị hoán đổi thân phận, bị cướp đi sự cưng chiều này, nghe thế nào cũng giống như chứng vọng tưởng bị hại.

Ảo giác và vọng tượng bị hại, dường như đều là triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt.

Dường như đọc được suy nghĩ của Tô Trì, âm thanh máy móc trong đầu cô trở nên sốt sắng: “Ký chủ, đây không phải chứng vọng tưởng bị hại, cũng không phải ảo giác. Đây toàn bộ là sự thật. Chiều nay, bố mẹ ruột của cô sẽ đến nhà tìm cô, sau đó nữ phụ xuyên sách sẽ ngăn cản cô quay về hào môn.”

Tô Trì: “… Ồ?”

Cô lấy điện thoại ra, đăng ký số khám bệnh cho bản thân.

“Chứng vọng tưởng bị hại còn ảo tưởng ra thời gian và địa điểm chính xác nữa cơ à?” Cô thở dài: “Xem ra bệnh mình nặng lắm rồi.”

Hệ thống: “…”

Không biết có phải vì bị hành vi đăng ký số khám bệnh của cô dọa sợ không, cái thứ tự nhận là hệ thống trong ảo giác của cô kia đã im lặng một lát.